Editor: Hye Jin
Mục đích chính của cô là đối phó với kẻ ác và giành lại công bằng cho bản thân và các cô gái bị hại kia, cộng thêm Mạc Bắc bị thương không thể chỉ qua như vậy ... Đừng có mà công đạo đòi không được còn liên lụy người bên cạnh.
Hoắc Lãng cũng hơi lơ đãng nên cũng không quá lo lắng về vấn đề này, sau khi gật đầu "ừm" một cái, cùng Tư Ninh Ninh như hai đứa trẻ ngoan ngồi xếp hàng chờ tin tức.
Khoảng nửa giờ trôi qua, cũng không có ai cố ý thời gian ghi chép, cho nên có thể là 40 phút hoặc là càng lâu hơn.
Bốn đồng chí công an đi ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Lãng và Tư Ninh ở lối đi gần như đứng dậy cùng lúc cánh cửa mở ra.
Trước khi Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng bắt đầu đặt câu hỏi, một đồng chí công an cầm bảng ghi chép chủ động mở miệng: "Hoắc đội, chuyện này chạy không được, bước đầu dự đoán chừng 20 năm."
"Các vụ việc và nhân chứng khác sẽ được người trong cục tăng nhanh tiến độ điều tra, nếu có nhân chứng mới xuất hiện, một khi xác nhận là có thật thì sẽ bổ sung hình phạt bổ sung tùy theo mức độ của vụ việc."
Hoắc Lãng hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.
Lúc trước Tư Ninh Ninh cung cấp thông tin, bởi vì không có cô gái khác đứng ra cho nên không được chứng thực, lời khai Tư Ninh Ninh tạm thời không được xếp là chứng cứ.
Công an đã nói 20 năm đó là dựa vào vết thương trên người Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc cùng với lời khai của cáo buộc thủ phạm của Mạc Bắc.
Kế tiếp mà có cô gái khác dũng cảm đứng ra, sự kiện này sẽ chuyển sang dạng khác, kết nhóm gây án, người bị hại nhiều, thuộc về lặp đi lặp lại là liên hoàn án.
Như vậy chủ mưu Ngô Dũng chờ đợi hắn là án tử hình.
Hoắc Lãng gật đầu, tỏ ý đã hiểu, mấy người cảnh sát hai mặt nhìn nhau nói tiếp: "Chúng tôi đi bệnh viện trích xuất bệnh án của người bị thương, sau đó trở về tổng cục báo tin, không có gì bất ngờ xảy ra thì chiều nay công xã bên kia sẽ đón anh. Hoắc đội, anh có chuyện gì cần dặn dò hay không?"
“Sự tình giao cho cậu tôi rất yên tâm." Hoắc Lãng lắc đầu, vỗ vỗ vai với cảnh sát đang cầm sổ ghi chép: "Vất vả rồi."
"Haha, phục vụ nhân dân là điều chúng tôi nên làm, chúng tôi rất vinh dự về điều đó."
Mấy đồng chí công an tuổi tác không lớn, nghe thấy Hoắc Lãng nói một đám đều ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Trước khi ra về, đồng chí công an xã có dặn dò một điều rất nghiêm túc: "Vị thanh niên trí thức bên trong kia không ngại nguy hiểm mà đứng ra, mới chính là anh hùng của nhân dân, chờ việc này truyền tới công xã, chúng tôi sẽ đề cập với công xã, một đồng chí ưu tú vậy cần được khen ngợi!"
Hoắc Lãng đi theo khen ngợi vài câu, lúc sau đi phía sau đưa mấy đồng chí công an đi lấy báo cáo chữa bệnh, sau đó tiễn người rời đi, mà cùng lúc đó, tảng đá lớn treo trong lòng Tư Ninh Ninh lúc này cuối cùng cũng đã an vị định ra rồi.
Ngay cả khi không có nhân chứng nào xuất hiện trong tương lai, hai mươi năm là đủ.
Sự khác biệt giữa 20 năm và 3 hay 5 năm là rất lớn, không chỉ vì thời gian dài hơn, mà còn vì tính từ thời điểm này, 20 năm sau, là cuối thế kỷ 20 khoảng đầu thế kỷ 21.
Vào thời điểm đó, luật pháp và an ninh công cộng của các tất cả cơ quan đều sẽ có những bước tiến lớn, ngay cả khi Ngô Dũng được ra tù, hành động của hắn ta sẽ bị hạn chế nếu hắn ta muốn nổi ý tưởng xấu.
Đây có thể không phải là cái kết đẹp nhất, đối với Tư Ninh Ninh, đây là cực hạn cô có thể tranh thủ được.
Dù chỉ là dự đoán trước không phải là kết quả cuối cùng, khó nén được đây là một tín hiệu đáng mừng.
Viên đá lớn trong lòng rơi xuống, bước chân của Tư Ninh Ninh cũng theo đó nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bước vào phòng dọn dẹp đống giường bừa bộn của mấy đồng chí công an, Tư Ninh Ninh vội vàng hỏi : "Nói chuyện lâu như vậy có khát không? Có muốn uống chút nước không?"
Không đợi Mạc Bắc trả lời, cô nói tiếp: "Cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Hôm nay ngồi lâu như vậy, có muốn nghỉ ngơi ngủ một lát không?"
Một bên nói, một bên đem giường đệm của Mạc Bắc sắp xếp lại gọn gàng, đợi đến dọn dẹp xong cả rồi cũng không thấy Mạc Bắc đáp lại, Tư Ninh Ninh mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, cô quay lại thì thấy lông mày của Mạc Bắc nhíu chặt, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm dưới giường.
Giống bộ dạng thất thần y như Hoắc Lãng vừa rồi.
Tư Ninh Ninh đứng thẳng người, hai tay chống nạnh: "Hai người hôm nay sao thế này?"
Mạc Bắc sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Cậu vừa nói cái gì?"
Tư Ninh Ninh không phải đến mức không cao hứng, chỉ là cảm thấy kỳ kỳ.
Bất quá cô sẽ không so đo với Hoắc Lãng đương nhiên cũng không so đo với bệnh nhân của Mạc Bắc.
Vẫy tay ra hiệu mình không sao, Tư Ninh Ninh quay lại nói: "Đồng chí Công an tương đối nghiêm túc, nói chuyện với bọn họ rất là mất công sức đúng không? Mệt không? Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút không?"
“Không có việc gì, tớ dựa một chút là được."
Tư Ninh Ninh kê một cái gối khác sau lưng Mạc Bắc, để Mạc Bắc tựa vào thoải mái hơn: "Vẫn còn táo, cậu có muốn ăn táo không?"
Mạc Bắc gật đầu: "Ừ."
Tư Ninh Ninh ngồi trên ghế đẩu bên giường tập trung gọt táo, nghĩ đến một điều, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc, sau đó cúi đầu chú ý đến con dao trên tay: "Mạc Bắc ngày mai cậu có còn truyền dịch hay không?"
"Không có, lúc sau chỉ là thay băng vết thương đổi thuốc là được ....... Có chuyện gì vậy?"
“ Ừm … tớ có chuyện muốn nhờ cậu.” Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, dừng hết động tác lại, nghiêm túc nói: "Cậu nhớ rõ tớ nói với cậu chuyện mấy con mèo trong đội chúng ta là từ Lương viện sĩ xin về không?"
Mạc Bắc gật gật đầu.
Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Con mèo từ chỗ Lương viện sĩ, cô ấy rất là thích mấy con mèo này, cậu hai ngày tới sẽ được xuất viện. Tớ muốn nhờ cậu vẽ tranh, trước khi về đưa hình ảnh mấy con mèo cho Lương viện sĩ tưởng niệm."
“Những con mèo trong nhà kho của đội sản xuất chúng ta?” Mạc Bắc lập tức hiểu ý của Tư Ninh Ninh, gật đầu trả lời: “Được, cậu tìm giấy bút giúp tớ."
Lương viện sĩ không chỉ tặng mèo cho đội sản xuất còn tặng sách cho Tư Ninh Ninh, hai trong số đó cậu ấy còn mang cho hắn ...
Mạc Bắc nghĩ rằng dù là Tư Ninh Ninh hay là hẳn đều phải cảm ơn vị Lương viện sĩ kia một chút.
Vẽ tranh với hắn không có gì khó, chỉ cần có đủ thời gian, hắn còn có thể vẽ được tận mấy bức.
Tư Ninh Ninh nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, trong chớp mắt lại do dự: "Ừm .... Vừa rồi tớ quên hỏi cậu, không có hình thực ở đây có vấn đề gì không?"
"Không, thường đi kho hàng lãnh công cụ, mấy con mèo kia dáng vẻ thế nào tớ đều nhớ rõ."
“Thật tốt quá!” Tư Ninh Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mím môi cười: “Khi Tống Thư Hãn quay lại tớ sẽ đến cửa hàng bách hóa. Cậu có yêu cầu gì về giấy bút để vẽ không?”
"Bút chì và sổ ghi chép thông thường là được rồi."
"Được rồi!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa có động, thu hút hai người đồng thời quay đầu lại, bên ngoài là Hoắc Lãng và Tống Thư Hãn cầm cái ca tráng men đi vào.
"Các người đã về rồi! Vừa đúng lúc, tớ cần đi mua một thứ."
Tư Ninh Ninh gọt sạch vỏ táo, dùng dao bổ đôi ra thành hai nửa, một nửa đặt ở cái chén đặt trên cái bàn nhỏ chỗ đầu giường."
Không đủ thì lấy thêm, chứ để nguyên một quả lỡ mà ăn không hết, dư lại có dấu răng rồi nước miếng người khác không thể ăn được.
Tư Ninh Ninh cười cười nói với Tống Thư Hãn: “Bên này trước giao cho cậu."
Trong lúc trò chuyện, tay cô cô cũng mau, cầm lấy nguyên một quả táo đưa cho Hoắc Lãng đứng ở mép giường, lại cầm con dao cắt xuống hai miếng dưa hấu lớn.
Tống Thư Hãn bị thao tác của Tư Ninh Ninh làm cho choáng váng, nhưng nghĩ những thứ này là do Tư Ninh Ninh mua, đương nhiên Tư Ninh Ninh có quyền chi phối tuyệt đối, bởi vậy cũng không có quá mức để ý.
Đẩy mắt kính, Tống Thư Hãn tươi cười văn nhã: "Được, cậu đi đi, bên này không có đại sự gì."
Tư Ninh Ninh hỏi Mạc Bắc và Tống Thư Hãn xem họ có cần mua gì nữa không, sau khi xác nhận không cần mua gì, cô nghiêng đầu nháy mắt với Hoắc Lãng, đôi môi hồng đào cong lên thành một nụ cười: "Kia chúng ta đi? Đi nhanh về nhanh."
Hoắc Lãng gật đầu: "Được."
Hoắc Lãng có xe riêng, đưa Tư Ninh Ninh đi ra ngoài cũng tiện, việc này trong lòng Tống Thư Hãn chỉ là như vậy, chỉ là lời này vào trong tai Mạc bắc nghe không phải như vậy ....
Mạc Bắc vô thức quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, chỉ thấy bóng lưng của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng quay người đi ra ngoài.
Đúng rồi.
Cho dù để ý, cũng không có lập trường đi ngăn người ta ở lại.
Theo đuổi không được đáp lại, chỉ có thể tự điều chỉnh và thích nghi ...
Khoé hàm của Mạc Bắc căng thẳng, cúi đầu nắm chặt hai tay, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Lại nói bên kia, từ phòng bệnh ra tới xong, Tư Ninh Ninh kêu Hoắc Lãng cất quả táo đi, mới đưa dưa hấu sang: "Quả táo để trễ chút rồi ăn, ăn dưa hấu trước đi!"
Hoắc Lãng hơi hạ mi mắt, nhìn chằm chằm dưa hấu mà Tư Ninh Ninh đưa tới.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô gái rất đẹp, tương phản rõ rệt với quả dưa hấu màu đỏ tươi, càng làm miếng dưa hấu màu càng đẹp hơn.
Hoắc Lãng cầm lấy dưa hấu, đầy ẩn ý hỏi : "Đồ cấp bệnh nhân ăn, anh ăn có thích hợp không?"
"Đây là em mua có cái gì mà không thích hợp."
Tư Ninh Ninh vẻ mặt không thể hiểu được, một lúc mới cùng Hoắc Lãng phân tích: “Cho dù cái này không phải em mua, chuyện này anh chạy trước chạy sau hỗ trợ, mượn xe đưa người đi bệnh viện, ăn có miếng dưa hấu thì làm sao?"
Hoắc Lãng nhướng mày vui mừng, điều hắn quan tâm không phải là những gì Tư Ninh Ninh nói.
Đúng hơn là ...
Hoắc Lãng mở miệng hắn miếng dưa hấu hình lưỡi liềm.
Dưa hấu không chỉ mọng nước mà còn rất ngọt.