Editor: Hye Jin
Chỉ cần nghĩ dưa hấu này là Tư Ninh Ninh đưa cho hắn, riêng mình hắn, đôi môi nhịn không được cong lên, cảm giác ngọt lịm từ trong miệng lan tràn từ miệng đến tận tim.
Cơ mà Hoắc Lãng vui chưa đầy 2 giây, ăn hết miếng dưa hấu vừa muốn đưa tay tiếp miếng dưa hấu còn lại thì bị Tư Ninh Ninh gõ một cái.
Tư Ninh Ninh trừng lớn hai mắt tròn xoe nhìn Hoắc Lãng: "Anh làm cái gì thế?"
"Còn có thể làm gì? Ăn dưa hấu mà."
Tư Ninh Ninh ngơ ra một chút, cười thành tiếng, cầm miếng dưa hấu đi xuống dưới cầu thang: "Thích ăn dưa hấu có cơ hội em lại mua, miếng này là cho đồng chí Đơn, không phải cho anh."
Đơn Mãn Đường là tài xế của Hoắc Lãng, mấy hôm nay vẫn luôn lái xe tới lui hỗ trợ, trung gian là có một số là chở Hoắc Lãng đi làm công chuyện, nhưng đây là chuyện khác, Tư Ninh Ninh là hưởng ké là một chuyện khác.
Như thế nào cũng phải cảm ơn người ta đàng hoàng một chút, đúng không?
Tặng đồ, mời ăn cơm khẳng định sẽ không nhận, vậy thì mời một miếng dưa hấu, nói rõ thái độ cảm kích với người ta, để trong lòng Tư Ninh Ninh không còn gánh nặng, người ta trong lòng cũng là thoải mái.
Có lẽ một số người có thể cho rằng cô làm việc này quá mức chuyện bé xé ra to. Hoặc là nói cô quá mức quá khéo đưa đẩy, trong lòng Tư Ninh Ninh không cảm thấy như vậy.
Đối nhân xử thế là một nghệ thuật, và đôi khi một hành động nhỏ hoặc một câu nói có thể khiến mọi người cảm thấy như được an ủi, mà cái này thường thường là những điểm mấu chốt để tạo nên thành công cho một sự kiện nào đó.
Ngay cả khi không có sự kiện gì đặc biệt, những người khác sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu, do đó càng nguyện ý cùng mình giao thiệp với nhau ...
Đây là một cách để duy trì giao tiếp, khéo đưa đẩy, cách nói nào cũng được, Tư Ninh Ninh không cho rằng đây có ý nghĩa gì xấu, từ tận đáy lòng cô thích cách đối nhân xử thế này.
Hoắc Lãng nhếch môi đi theo cười nhẹ, hắn hiểu ý của Tư Ninh Ninh, ngoài miệng lại cố ý trêu chọc: "Hắn là đàn ông thô bạo, một miếng dưa hấu nhỏ này sợ y chang là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, vội vàng nuốt xuống bụng hoàn toàn chẳng biết tư vị."
Tư Ninh Ninh tưởng rằng Hoắc Lãng đang nhắc nhở mình, đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn miếng dưa hấu, hình như hơi thiếu thiếu nhỉ?
"Em đi lên đó cắt thêm hai miếng nữa!"
Tư Ninh Ninh xoay người định lên lầu, Hoắc Lãng đưa tay ngăn lại, ở trong bệnh viện không hay ho gì mà kéo tay kéo chân nên chỉ kéo cái dây ba lô: "Nói đùa mà thôi sao mà tin là thật, dưa hấu đâu phải ngày thường ai cũng bỏ tiền mua được, một miếng là đủ rồi, dưa hấu này lại ngọt như vậy."
"Được rồi đừng kéo nữa, đi nhanh đi."
Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng thuyết phục, tiến đến xe đưa dưa hấu cho Đơn Mãn Đường, Đơn Mãn Đường trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng, Tư Ninh Ninh uyển chuyển nói đây là tâm ý của mình, hơn nữa còn Hoắc Lãng hát đệm vài câu, Đơn Mãn Đường tiếp miếng dưa hấu ăn.
Khi Đơn Mãn Đường đang ăn dưa hấu, Tư Ninh Ninh mở cửa xe lên xe, vốn dĩ cô ngồi chỗ cũ, tính đóng cửa lại mà không ngờ Hoắc Lãng anh ấy vốn ngồi chỗ ghế phụ lại cũng đi theo vào trong, chỉ chỉ cô dịch sang bên kia?
“Anh đang làm gì vậy?"
Hoắc Lãng liếc nhìn Tư Ninh Ninh, tiện tay đóng cửa lại, rất nghiêm túc: "Không làm sao, ngồi đằng trước quá nắng."
Sau mười một giờ, mặt trời dần dần sẽ chuyển đến đỉnh đầu, ngồi ở phía trước đúng là bị nắng chiếu quá.
Tư Ninh Ninh không hề nghi ngờ lời nói của Hoắc Lãng.
Sau khi Đơn Mãn Đường ăn dưa hấu xong, nhanh chóng ân cần lái xe ra khỏi cổng bệnh viện.
Bên đường yên lặng khoảng năm phút, Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn đường phố bên ngoài, chợt phát hiện ngón tay út đang để trên ghế bỗng nhiên bị cái gì đó móc móc vào, cô quay đầu lại thấy một Hoắc Lãng đao to búa lớn nghiêm trang ngồi cạnh cô, đôi mắt đoan chính nhìn thẳng phía trước, đoan chính không có cái gì đoan chính hơn.
Nhìn xuống, thứ móc ngón út của cô đã biến mất, tay của Hoắc Lãng chỉ cách tay cô khoảng chừng 5cm.
“……”
Cạn lời chẳng biết nói cái gì?
Hoắc Lãng lúc này mới quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Ơ hay, cái người này còn hỏi cô làm sao vậy? Cái đồ không đứng đắn nhà anh, anh nói xem làm sao vậy?
Tư Ninh Ninh mở to đôi mắt tròn xoe trừng Hoắc Lãng, liếc xéo quay người đi.
Người đàn ông không đứng đắn kia đưa tay xoa xoa cái đầu tóc ngắn, ý cười trong mắt càng sâu, chuyển sang đề tài khác: "Em đi cửa hàng bách hóa là muốn mua cái gì?"
"Mua bút, còn có vở, hoặc là không cần vở, mua giấy cũng được."
"Nó dùng để làm gì?"
"Vẽ tranh."
Hoắc Lãng trầm thấp "ừm" một tiếng, lại hỏi: "Em vẽ?"
“Không phải."
Cô biết rất nhiều thứ, chẳng hạn như piano, khiêu vũ, ngôn ngữ vâng vâng mây mây, còn cái vẽ tranh gì đó linh tinh, cô chưa từng học qua.
“Là Mạc Bắc vẽ."
Hoắc Lãng dừng một chút, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, ý cười trong đôi mắt đào hoa có chút nhạt đi, tựa hồ không nghe rõ, lại hỏi: "Mua cho Mạc Bắc?"
Không phải là Hoắc Lãng không nghe rõ, chỉ là hắn có chút khó hiểu.
Mua đồ cho Mạc Bắc, dùng để vẽ tranh?
Mạc Bắc nói muốn, thế là Tư Ninh Ninh liền đi mua?
Trong phút chốc, rất nhiều ý nghĩ xẹt qua trong đầu Hoắc Lãng, đến nỗi buột miệng thốt ra một câu chua chát: "Viên đá này đập cũng không đến nỗi vô giá trị."
Đồ vật cũng mua cho người ta, người trong lòng hắn đi quan tâm người khác, quan hệ hẳn là cũng kéo gần hơn không ít.
Nghĩ đến đây, Hoắc Lãng không khỏi nghĩ đến cảnh Tư Ninh Ninh ân cần đút nước cho Mạc Bắc hai hôm trước.
Nhất thời, chua chát trong lòng càng sâu.
Tư Ninh Ninh thực sự không nghe thấy Hoắc Lãng nói gì, chỉ nghe hiểu mơ hồ: "Cái gì mà cục đá này đập vô ích? Anh còn có cái đam mê này? Chờ trở về em đập anh thêm mấy cái."
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng sau khi Tư Ninh Ninh nói xong, Hoắc Lãng đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm phản chiếu nụ cười của mình, Tư Ninh Ninh muốn sặc nước miếng, lắp bắp hỏi: "Sao, sao vậy?"
“Không có việc gì." Hoắc Lãng lắc đầu, một lâu sau "Được" một tiếng.
“……”
Tư Ninh Ninh càng thêm mờ mịt.
Ơ cái con người này, được cái gì mà được.
Chẳng lẽ chờ trở về cho cô đập mấy cái à?
Tư Ninh Ninh quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào phía sau ghế lái trước mặt ngơ ngác mà vỗ vỗ cái mặt, nhăn lại, mặt đầy dấu chấm hỏi, chấm hỏi.
Hoắc Lãng, thật sự càng ngày càng kỳ quái ~~-.-~~
~~-.-~~
Hoắc Lãng đã quen thuộc với các con đường trên huyện, ở cửa hàng bách hóa cũng là như thế.
Đơn Mãn Đương đang tìm chỗ đậu xe, Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh cùng nhau đi thẳng vào cửa hàng bách hóa, mới tiến vào đại sảnh lầu 1, Hoắc Lãng chỉ tay vào mấy chỗ.
“Chỗ đó có bán nước có ga, muốn uống không?”
"Quầy đó bán kẹo, kẹo con thỏ trắng và một số đồ ăn vặt, có muốn mua chút không?"
“Còn có bên kia……”
Hoắc Lãng mặc quân phục, đi giày quân dụng, quả thực rất bắt mắt, ngay từ khi bước vào đại sảnh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Lại trải qua một đoạn cứ chỉ tay chỗ này chỗ kia, mấy người bán hàng ở cửa hàng quốc doanh đều duỗi cổ dài ra, rục rịch muốn lôi kéo.
“Không cần!” Tư Ninh Ninh đưa tay kéo kéo cái cổ tay áo đồng phục của Hoắc Lãng, nhanh chóng kéo xuống: "Chúng ta mua đồ cần mua trước, nơi này nước có ga không ngon, chờ trở về em pha cho anh cái kia uống."
Hoắc Lãng vốn là muốn đưa Tư Ninh Ninh nếm thử từng thứ một, hắn là muốn dỗ dành cô gái nhỏ, ngược lại bị Tư Ninh Ninh dụ dỗ kéo góc áo đi nơi khác.
Hoắc Lãng cười cười: "ừm."
Dù hơi bất ngờ, ngoài ý muốn….. hắn rất thích.
Tư Ninh Ninh đợt trước đi cửa hàng bách hóa là vội vội vàng vàng, đối với cái quầy hàng bày thế nào thì y như người mới.
Kết quả là, vòng qua cầu thang đi chưa được mấy bước, Tư Ninh Ninh bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, một số quầy đã đi ngang qua hai lần mà cô không hề hay biết.
Hoắc Lãng cười thầm cô gái nhỏ mù đường, đảo khách thành chủ, lôi kéo: "Bút chì cùng văn phòng phẩm ở lầu hai, góc Tây Bắc."
Lang thang hết tầng hai, Tư Ninh Ninh đứng trước quầy bán văn phòng phẩm vừa nhìn, cửa hàng bách hóa trong huyện có nhiều loại văn phòng phẩm hơn thị trấn, cơ mà nhiều hơn một hai loại mà thôi.
Tư Ninh Ninh chọn một vài cây bút chì, lại đi xem vở, chất lượng vở y hết lúc trước mua, viết chữ còn miễn cưỡng chắp vá chứ còn mà vẽ tranh, bởi vì mỏng quá khả năng không chịu được bút chì quơ qua quơ lại.
Tư Ninh Ninh cau mày quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó giống như một cuộn giấy nằm ở góc quầy, Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người nhìn về phía nơi đó: "Đó là loại giấy gì?"
Nữ đồng chí bán hàng khó khăn dời ánh mắt khỏi Hoắc Lãng đang bên cạnh Tư Ninh Ninh, ngồi xổm xuống lấy một cuộn từ tủ kính ra: "Đây là giấy làm bằng trúc, không được mua một tờ, nếu mua phải mua một cuộn."
Tư Ninh Ninh hiểu ý gật đầu: "Tôi có thể tháo ra xem một chút được không?"
Bên ngoài cuộn giấy có dây thừng cột lại, Tư Ninh Ninh muốn tháo ra xem bên trong có thứ gì.
Nhân viên bán hàng gật đầu, chủ động kéo ngay ngắn sợi dây thừng ra, giũ giấy ra cho Tư Ninh Ninh xem: "Cái này công xã thường mua, mua để viết thư gửi qua lại. Cán bộ lãnh đạo sẽ không viết bằng bút máy, viết bút lông, mà vở bình thường quá nhỏ viết không được."
Tư Ninh Ninh lại gật đầu, có thể lý giải được ý tứ của người bán hàng.
Khổ giấy trúc có kích thường giống giấy làm bài thi đời sau, chất lượng giấy không được mịn như đời sau, sờ sờ bề mặt thỉnh thoảng có thể sờ thấy một số vết lồi và hạt nhỏ, có thể do chủ yếu được sử dụng để viết bút lông, giấy rất dày không dễ bị hỏng.