Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 308 - Chương 308: Mời Cơm

Chương 308: Mời Cơm Chương 308: Mời Cơm

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghĩ là ổn nên hỏi nhân viên bán hàng: "Giấy này bán thế nào? Có cần dùng phiếu không?"

"Một cuộn thì cần một phiếu công nghiệp, một cuộn có 100 tờ, giá bán 1 đồng 4."

Người bán hàng liếc nhìn bộ đồng phục trên người của Hoắc Lãng, đối với Tư Ninh Ninh giải thích: “Nếu đồng chí có con dấu của công xã thì 1 đồng 3 một cuộn."

Con dấu không nhất thiết phải ở xã, một số đơn vị quốc doanh đặc biệt trong huyện cũng có thể dùng nó chủ yếu để chứng minh danh tính. Một số quy tắc này thực ra tương tự như nguyên tắc "ưu tiên quân sự" khi xếp hàng ô tô .

“Lần sau lại mang, lần nay tới tôi sẽ mua với giá bình thường. Bao nhiêu tiền?” Tay to của Hoắc Lãng hơi hơi kéo cái vạt áo chỗ ngực trái ra, hành động muốn lấy tiền ra, Tư Ninh Ninh nhanh chóng đè lại: "Để em."

Tư Ninh Ninh không nhịn được liếc nhìn Hoắc Lãng, sau đó quay sang người bán hàng hỏi: "Còn phiếu công nghiệp thì sao? Cứ mỗi cuộn giấy công nghiệp là cần một phiếu sao?"

"Mỗi sản phẩm yêu cầu phiếu khác nhau, giấy nếu là ít hơn 3 đồng thì cần một phiếu, còn nếu vượt qua 3 đồng thì cần 2 phiếu."

Tư Ninh Ninh gật đầu. Những người không có phiếu công nghiệp sẽ phải tốn không ít tiền mua phiếu công nghiệp, trường hợp này mua 3 cuộn giấy thì thích hợp hơn.

Nghĩ đến đó, Tư Ninh Ninh lại nhìn xung quanh, chỉ vào góc quầy có đặt tờ giấy, hỏi: "Tôi thấy đằng kia có mấy cái màu đỏ. Có phải cũng là giấy đúng không? Có bán theo cuộn không?"

"Đúng vậy, loại giấy đó mỗi cuộn là 50 tờ. Thực tế, nó cũng tương đương với giấy trắng này, chủ yếu là dùng để viết câu đố ngày tết cho nên kích thước lớn hơn một chút."

Nhân viên bán hàng giải thích hết lần này đến lần khác, kéo sợi dây gai và lắc tờ giấy cho Tư Ninh Ninh xem, sau khi Tư Ninh Ninh khẳng định không có vấn đề gì, nhân viên bán hàng hỏi: "Đồng chí có muốn không? Nếu muốn tôi buộc lại hết cho cô."

“Muốn, một cuộn giấy trắng, hai cuộn giấy đỏ."

Nhân viên bán hàng nhanh chóng gật đầu, sau khi Tư Ninh Ninh thanh toán tiền và phiếu. Nhân viên bán hàng ở trước mặt hai người đếm số lượng giấy, xác nhận không có vấn đề gì, mới tìm giấy dầu bao lại bên ngoài cuộn giấy.

Trong lúc này, Hoắc Lãng khẽ quay đầu hỏi Tư Ninh Ninh: "Em mua nhiều giấy đỏ vậy làm gì?"

Giấy trắng còn có thể viết chữ bình thường, vậy mà cô ấy mua tận 2 cuộn giấy đỏ, Hoắc Lãng thật sự không đoán được mục đích của cô ấy là gì.

“Mua trở về rồi nói." Tư Ninh Ninh khóe môi cong lên một nụ cười" “Trước học của đội chúng ta sắp chính thức khai giảng, về sau em sẽ làm thành những bông hoa đỏ trao thưởng cho những em nhỏ học giỏi."

Tập bút chì có thể được dùng làm phần thưởng cho những em học giỏi.

Phần thưởng quy mô lớn nhất định không tốt, dễ gây lời nói, vừa vặn mua một ít giấy đỏ, trở về buộc một chút hoa đỏ, tuy rằng không thiết thực như vậy, nhưng cũng có thể dùng làm một một cái phần thưởng xuất sắc, một cái phần thưởng khuyến khích để truyền cảm hứng và kích thích tinh thần chiến đấu cho các em nhỏ.

Hoắc Lãng có lẽ hiểu ý của Tư Ninh Ninh, sau khi nghĩ lại, Hoắc Lãng nói: "Lớp học xóa mù chữ là do công xã đề ra tổ chức, cho dù muốn khen thưởng thì tiền này không cần từ em lấy ra."

“Hiện tại cứ làm vậy đi.” Tư Ninh Ninh cau mày, nhún vai, lãnh đạm nói: “Đây là ý của em, đừng có kinh động đội trưởng cùng những người khác … Nếu sau này có thể phát huy tác dụng, em sẽ xem xét. Đến lúc đó sẽ câu thông với công xã rồi lên phương án cho các đại đội các đội sản xuất làm theo hay là như thế nào đó thì xem ý tứ của chủ nhiệm công xã."

Bây giờ cô đã được giao vị trí giáo viên, Tư Ninh Ninh sẽ cố gắng hết sức để dạy kiến thức cho các em nhỏ, và cô cũng không muốn bọn nhỏ chỉ cứng nhắc đọc sách, chỉ biết đọc sách mà thôi.

Thỉnh thoảng tổ chức một số trò chơi nhỏ và trao một số phần thưởng nhỏ, Tư Ninh Ninh cảm thấy điều đó là cần thiết.

Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Tư Ninh Ninh.

Nếu cô quyết định làm điều đó, Tư Ninh Ninh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thiện dần ý tưởng của cô, thay vì trói buộc người khác và buộc người khác phải trả tiền cho ý tưởng của cô.

Nhân viên bán hàng gói xong, vừa định lấy, Hoắc Lãng đã duỗi cánh tay bên cạnh ra cầm lấy.

Tư Ninh Ninh cười cười, cũng không có lôi lôi kéo kéo với anh ấy, hỏi người bán hàng: "Có gọt bút chì không? Lấy cho tôi một cái nữa."

"Bệnh viện không có dao sao? Cái đó có thể cắt được."

Tư Ninh Ninh dừng lại một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Nó là để gọt hoa quả, là em mượn của một chị y tá. Về sau trở về đội sản xuất sẽ cần dùng, vẫn là mua một cái miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân."

Hoắc Lãng không nói nữa, trong lòng không khỏi thở dài: Cô gái nhỏ thật là tỉ mỉ.

Nghĩ lại khi còn ở trên chiến trường, ai có một con dao găm sẽ không chỉ đơn thuần là một con dao găm, nó có thể đào đất trên mặt đất, cắt bỏ thịt thối ở miệng vết thương, đào một ít rau dại, còn khi bắt được chuột thì sử dụng như dao nhà bếp ...

Hoắc Lãng thở dài cảm khái một hồi, một lúc sau mới lắc đầu, thầm nghĩ dù sao bây giờ cũng khác những năm về trước.

Nam nữ ý tưởng không giống nhau, chú ý những điểm khác nhau chuyện bình thường.

"Mua xong rồi, chuẩn bị về chưa?"

"Vâng!"

"Nhìn thời gian, đã gần đến giờ cơm trưa, muốn ăn cơm rồi trở về không?"

Tư Ninh Ninh vốn dĩ muốn nói không, nhớ sực ra hôm qua hứa mua đồ ăn sáng cho Hoắc Lãng, hôm nay cả buổi sáng lăn lộn anh ấy chắc chưa ăn.

Cứu vãn vấn đề: "Được, vậy ăn xong rồi trở về. Mấy ngày nay anh đi theo em bận việc, bữa này em mời, là em cảm ơn anh."

Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng mở ra rồi khép lại, rõ ràng là có chuyện muốn nói, Tư Ninh Ninh nào cho cơ hội, trực tiếp chặn lời: "Cơ mà em vừa rồi mua giấy ... Trong người mang không bao nhiêu tiền, chỉ có thể mời anh một bữa bình thường thôi nha, anh không được ghét bỏ!"

Tư Ninh Ninh sẽ thiếu tiền sao?

Tất nhiên là không rồi.

Chẳng qua là "chi tiêu" trong hai ngày qua quá cao, vừa tốn tiền phiếu mua giấy, vừa lấy ra trước mặt mọi người dưa hấu và táo, trong mắt người ngoài chính là hiện tượng tiêu rất rất nhiều tiền.

Không phải Tư Ninh Ninh không có khả năng chi vài đồng để mời Hoắc Lãng đi ăn cơm, mà chỉ sợ điều đó sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của người khác ...

Cho nên nên cẩn thận thì cẩn thận, trước tiên hết thảy giản lược về sau bổ xung lại cho anh ấy.

Ở thời đại này, nam nữ không để ý đến việc AA, cùng nhau ra ngoài ăn cơm là tự ăn cơm tự trả tiền. Nhưng nếu là bạn bè, đồng nghiệp khác với cô gái mà mình để trong lòng, Hoắc Lãng không hề nghĩ đến việc để Tư Ninh Ninh tiêu tiền mời hắn ăn cơm.

Tư Ninh Ninh đã nói như vậy rồi nếu mà hắn không muốn thì hóa ra là ghét bỏ bữa ăn bình thường mà cô ấy nói sao.

Hoắc Lãng khẽ gật đầu thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái xảo quyệt, tốt xấu đều đã nói hết, hắn nào có đường sống mà chọn?

"Được rồi, anh không đói lắm, tùy tiện ăn chút là được rồi."

“Đừng lo lắng mà, em có chừng mực, tuyệt đối không cố chống." Tư Ninh Ninh tinh nghịch chớp mắt, trước tiên chui vào trong xe.

Khi Hoắc Lãng lên xe, Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người về phía trước, chỉ về phía trước ra lệnh: "Đồng chí Đơn phiền toái đồng chí, chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh."

"Được rồi thanh niên trí thức Tư, em ngồi ngay ngắn đi, chúng ta đi ngay!"

Trước khi đến tiệm cơm quốc doanh, Tư Ninh Ninh còn rối rắm không biết làm sao mà thu xếp cho Đơn Mãn Đường, mang đi cùng ăn cơm thì không tốt, đem người ném sang một bên mặc kệ cũng không thích hợp.

Cô đang loay hoay, xe đã dừng trước khách sạn nhà nước, Đơn Mãn Đường quay đầu lại cười nói: "Đồng chí Hoắc Lãng, thanh niên trí thức Tư, hai người vào trong ăn cơm đi, tôi đậu xe ở ngõ nhỏ bên kia, bên kia có chỗ râm mát, các người ăn xong ra kia tìm tôi."

Tư Ninh Ninh cánh môi mấp máy, vừa định nói, Hoắc Lãng đã hỏi trước: "Mẹ cậu đã chuẩn bị bữa trưa cho cậu chưa, nếu không thì cùng nhau vào ăn cơm đi."

Đơn Mãn Đường vội vàng xua tay: "Mang theo, mang theo! Mẹ em hấp khoai lang đỏ cho em, em mang theo bốn cái, haha đủ ăn đủ ăn."

Hoắc Lãng gật đầu và liếc nhìn Tư Ninh Ninh, anh mắt kiểu: "Bây giờ em yên tâm rồi chứ?"

Tư Ninh Ninh phồng má lên vì xấu hổ, nói với Đơn Mãn Đường: "Lát nữa ăn xong em sẽ đến đây tìm Đơn đồng chí."

Nói xong bắt đầu thúc giục Hoắc Lãng nhanh chóng xuống xe, không được chậm trễ thời gian.

Hoắc Lãng trêu ghẹo cong môi, gọn gàng đẩy cửa xuống xe, sau khi Tư Ninh Ninh cũng xuống xe, thuận tay đóng cửa lại "bụp" một cái.

Bước vào tiệm cơm quốc doanh, Tư Ninh Ninh vội vã đưa Hoắc Lãng lên lầu hai chiếm vị trí trước, cô bắt đầu gọi đồ ăn ở quầy lầu một: "Một dĩa dưa chuột, một đĩa rau trộn, giá đỗ thịt bằm một phần, hm...... Ở đây có món gì ngon, hương vị đậm đà một chút?"

Anh chàng phụ trách gọi đồ ăn ở quầy khách sạn vẫn là nam đồng chí hôm nọ, hai ngày nay Tư Ninh Ninh luôn đến mua đồ ăn, cho nên coi như là nhận ra khách quen, biết cô gái trước mặt không phải kiểu thiếu 10 20 xu, đại khái là người quen mà nên giới thiệu đồ ăn cũng khách khí, nghiêm túc thêm vài phần.

"Xin chào đồng chí, có muốn ăn đồ ăn phương bắc không? Địa tam tiên của tiệm cơm chúng tôi khá ngon, 8 xu một phần, đồ ăn nhiều, dùng mỡ gia vị đủ, ăn một lần còn muốn đến ăn lần sau nữa đó."

Bình Luận (0)
Comment