Editor: Hye Jin
Món địa tam tiên cô đã nghe qua rồi, thấy cũng khá ổn, mà anh trai này mấy hôm trước giới thiệu món ăn nào cũng ngon, chắc bụng, Tư Ninh Ninh đánh giá đối phương không nói dối, cho nên gật đầu: "Được, cho tôi một phần địa tam tiên! Đúng rồi, hai chén cơm! Hmm à không.... Ba chén cơm đi."
Hoắc Lãng lớn to bự, một chén chắc chắn không đủ no.
"Được, để tôi tính cho đồng chí. Dưa chuột 2 xu một phần, canh thịt bằm giá đổ 8 xu, địa tam tiên 8 xu, ba chén cơm thì 18 xu, tổng cộng 36 xu, cộng thêm một phiếu gạo 2 lạng."
Tư Ninh Ninh từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, đếm ra nhanh được 36 xu, ngược lại phiếu gạo rất lâu mới tìm được.
"Phiền toái đồng chí rồi."
Đưa phiếu gạo xong cười cười, trong lòng nghĩ lần tới đi tìm Đầu KhỈ bọn họ nhất định ngờ Đầu Khỉ kiếm giúp cô các loại phiếu, bằng không về sau có tiền đi chăng nữa không có phiếu cái gì cũng chẳng mua được."
Nam đồng chí cười cười xua tay: "Khách khí rồi, chỉ là đồng chí này, đang giờ cơm trưa, trong tiệm người nhiều lát không thể mang cơm lên được, phiền đồng chí lại đây lấy."
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh gật đầu, cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Rời khỏi quầy, Tư Ninh Ninh lộc cộc chạy lên lầu, mới lú đầu lên lầu cô đã nhìn thấy Hoắc Lãng đang ngồi bên cửa sổ vẫy tay với cô.
Tư Ninh Ninh lon ton chạy tới, Hoắc Lãng nói: "Ngồi ở đây cho mát."
Tư Ninh Ninh gật đầu, thuận miệng nói chuyện phiếm với Hoắc Lãng: "Phương nam bên này về thu chắc không còn nóng bao lâu nữa đúng không? Dạo này buổi tối đi ngủ em đã có cảm giác có chút lạnh căm căm."
"Sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối hiện tại không rõ ràng lắm. Sau một thời gian nữa có mưa, nhiệt độ sẽ giảm mạnh."
"Kia hiện tại có thể chuẩn bị cho mùa đông rồi?"
"Mùa đông ở miền nam lạnh và ẩm ướt. Bọn em năm đầu tiên tới đây sớm chuẩn bị trước cũng tốt, tích góp thêm nhiều than củi, thu thập thêm củi lửa, bằng không đến lúc đó độ ẩm cao, dùng hết rồi ra ngoài nhặt lấy về cũng không dùng được."
“Vậy chờ em trở về sẽ nói với mọi người nhanh chóng hành động."
Ước chừng thời gian chuẩn bị đồ ăn xong rồi, tháo cái balo xanh lục bỏ bên tường sát bệ cửa sổ, Tư Ninh Ninh cong mắt đứng lên: "Em đi lấy cơm, anh chờ em chút nha."
Tư Ninh Ninh nhanh chóng quay lại, một mâm đồ ăn trong đó hai chén cơm không thể bỏ vừa vặn bị Tư Ninh Ninh chèn lên nhau.
Vừa đi tiếng chén dĩa đụng nhau phát ra tiếng động. Hoắc Lãng nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy tiếp cái mâm đồ ăn.
Khi nhìn thấy trên mâm đồ ăn có một tô canh to đang bốc khói nghi ngút, Hoắc Lãng nhíu mày cảm thấy sống lưng ớn lạnh: "Em mang nhiều như vậy thì đi từ từ thôi, bước đi nhanh như vậy, vạn nhất bị bỏng làm sao bây giờ?"
"Làm sao nhiều vạn nhất thư vậy đâu."
Tư Ninh Ninh ôm tâm lý may mắn thè lưỡi, lon ton ngồi ở băng ghế dài chống cằm nhìn Hoắc Lãng cười: "Hắc hắc, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi! Em đói bụng rồi."
Hoắc Lãng nhìn thấy cô gái nhỏ nghịch ngợm làm nũng, nhất thời không thể la được nữa, mang mâm đồ ăn đặt xuống, theo thứ tự lấy đồ ăn ra, cuối cùng đem chén đĩa để trước mặt Tư Ninh Ninh: "Em ăn đi."
Tư Ninh Ninh không khách sáo, cầm đũa lên gắp lấy miếng cà tím trong dĩa địa tam tiên, miệng lải nhải giới thiệu: "Đồng chí gọi món ở quầy đặc biệt đề cử, nghe nói ăn khá ngon, anh cũng nếm thử đi."
"Ừm."
"Như thế nào? Mùi vị thế nào?"
Đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng đưa một miếng vào miệng, một lúc sau mới gật đầu nói: "Hương vị rất đặc trưng."
Đặc trưng?
Tư Ninh Ninh đầu óc "ding", lời dò hỏi buột miệng hỏi ra: "Anh trước kia từng ăn qua sao?"
“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu, giải thích ngắn gọn vài câu: "Nhà ngoại anh ở Đông Bắc, còn nhỏ thường ở bên kia, bà ngoại hay nấu món này."
Nói rồi Hoắc Lãng ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Món này hơi nhiều dầu, hương vị nặng, ăn nhiều sẽ ngấy, ít dầu chút ngon hơn, ăn kèm với cơm."
Nói xong Hoắc Lãng gắp một miếng cà tím, xoa dầu thừa trên mặt đĩa đi, cho vào trong bát Tư Ninh Ninh: "Trộn với cơm nếm thử xem."
Tư Ninh Ninh đã thử theo lời anh ấy nói, và hương vị có vẻ ngon hơn một chút, cơ mà là cọ chút dầu đi thay vì kiểm soát lượng dầu sử dụng ngay từ đầu nên hương vị chỉ tốt hơn một chút xíu.
Cô chỉ mới ăn một đũa, cảm thấy hơi ngấy nên không thể cắn thêm miếng thứ hai, hiện tại chỉ ăn được mấy miếng.
"Đồng chí kia bảo nhiều dầu, em nghĩ rau nên chắc cũng khá thanh đạm, nhiều chút dầu cũng không đến nỗi nào ..."
Hầu hết các món chay đều rẻ, ví dụ như một đĩa dưa chuột trộn lạnh lớn chỉ có hai xu, giá đỗ, canh thịt bằm và địa tam tiên đắt hơn nhiều lần bởi vì một cái có thịt, một cái nhiều dầu.
Ở thời đại này, ăn cơm không chú ý cái gì, chỉ chú ý một là thức ăn mặn, hai là dầu, phàm là dính hai thứ này giá cả tăng gấp mấy lần.
Tư Ninh Ninh rơi vào hiểu lầm là niên đại này nhà ai nấu ăn cũng đều luyến tiếc bỏ dầu, cho rằng địa tam tiên dầu nhiều là điểm cộng mới vui vẻ gọi món này.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh lông mày nhăn lại, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, Hoắc Lãng nhẹ cười trấn an: "Anh chỉ nói là địa tam tiên mà bà ngoại làm, không phải do cùng người làm đương nhiên khác nhau."
"Cái món này chưa chắc không ngon, dầu này là thứ tốt, ăn riêng lẻ không ngon nhưng trộn với cơm ăn rất ngon."
Hoắc Lãng gắp một đũa, trộn trộn vào cơm, cho vào một miệng to ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Em cũng thử xem."
Tư Ninh Ninh nghi hoặc, còn tưởng rằng món này tuy rằng có chút không vừa ý, cũng không thể để mình Hoắc Lãng ăn hết nên cũng bỏ vài miếng vào chén rồi trộn.
Cuối cùng, cúi đầu nhấp một ngụm, lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhếch lên, rồi nhướng cao.
Cơm làm trung hòa lượng dầu dư thừa trong món ăn, và chỉ trong một miếng thôi, vị cà tím cùng vị ớt xanh có điểm giống nước sốt, thật là ngon.
Tư Ninh Ninh một ngụm rồi một ngụm đánh giá mùi vị, Hoắc Lãng ở đối diện ngừng động tác ăn cơm, hơi hơi nghiêng người chống cằm: "Ăn ngon không?"
"Ngon ~"
"Nếu thích thì lần sau ăn nữa nhé?"
"Vâng ~"
Cô gái thông minh lém lỉnh cũng có thời điểm ngây thơ, thật dễ dỗ dành ....
Nhìn thấy cô gái nhỏ hai má phình phình, đáng yêu kinh khủng, Hoắc Lãng bật cười, lắc đầu rồi cúi đầu tiếp tục ăn: "Đừng ăn mỗi món đó, còn có canh nữa."
"Em đã biết!"
...
Cơm nước xong xuôi trở về bệnh viện, đã là hơn 1h chiều rồi.
Đơn Mãn Đường tìm một nơi râm mát để đậu xe, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng mang bó giấy, sóng vai chậm rãi đi lên phòng bệnh chỗ Mạc Bắc.
"Cơ quan công an cũng đã lập biên bản liên quan. Buổi chiều sẽ đến công xã mang bọn Ngô Dũng lại đây, vậy chắc ngày mai hẳn có thể trở về đúng không?"
“Không được, em còn cần ở trong huyện mấy ngày. ” Hoắc Lãng lắc đầu, sau đó phân tích: “Bọn họ bị bắt đi tạm thời loại trừ uy hiếp có thể mang đến cho em, nhưng toàn bộ sự tình đều chưa được hoàn toàn chứng thực, nếu bây giờ em trở lại đội sản xuất, kế tiếp cần yêu cầu em phối hợp lại phải phái người xuống đội sản xuất tìm, như vậy rất dễ lộ ra tiếng gió."
Nếu ai đó hỏi, không dễ giải thích.
Hoắc Lãng dừng lại bước chân, quay ngang nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh ý tứ cảnh cáo: "Chú Triệu Hoành Binh đã tìm cớ cho em, yên tâm ở trong huyện, ở đội sản xuất bên kia sẽ không có vấn đề gì."
Tư Ninh Ninh chần chừ: "Còn anh? Kỳ thật hai ngày này em đã khá quen thuộc đường đi ở huyện rồi, anh không cần lại đây liên tục trễ nại công việc ... Sớm Mầm, Hòa Cốc hai đứa nhỏ ở nhà, em không yên tâm."
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng chớp động, lông mày nhướng lên, chợt im lặng.
Chỉ trong chốc lát, thân thể từ từ đi dọc lên cầu thang: "Không thành vấn đề, chỉ là anh có chuyện phải rời đi mấy ngày ... Anh sẽ để Đơn Mãn Đường đi theo em, em muốn đi đâu thì nói với cậu ấy."
Tư Ninh Ninh im lặng "Ồ" một tiếng, cân nhắc mãi mới hỏi, cô nhìn Hoắc Lãng nghiêm túc hỏi: "Là nhiệm vụ do tổ chức sắp xếp sao?"
"Ừm."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tư Ninh Ninh lại im lặng.
Hoắc Lãng từng là quân nhân, hiện tại làm việc ở nơi nghiêm cẩn như vậy, đủ cho thấy thân phận của anh ấy rất đặc biệt.
Bây giờ anh ấy phải đột ngột rời đi mấy ngày, còn là do bên trên giao cho, không hiểu sao, Tư Ninh Ninh lại liên tưởng đến một số nhiệm vụ nguy hiểm, không biết vì không muốn cho Hắc Lãng đi là do lắng Hoắc Lãng sẽ gặp nguy hiểm, hay.... Tư Ninh Ninh đột nhiên đê mê.
Loại đơn vị cắt cử nhiệm vụ giống như đều thuộc dạng tuyệt mật, Tư Ninh Ninh không tiện hỏi chi tiết, giả vờ lơ đãng dò hỏi Hoắc Lãng khi nào thì về.
“Nhanh nhất là ba ngày, chậm nhất cũng không quá một tuần.” Hoắc Lãng nhìn thấy vẻ lo lắng ẩn hiện trên mặt Tư Ninh Ninh, trong lòng vui sướng, bề ngoài trấn an: "Đừng lo lắng, anh chỉ đi đón một người?"
“Ai?”
Tư Ninh Ninh ngốc một chút.
Đón một người à?
Chỉ cần đón một người thôi á?
Tư Ninh Ninh trong lòng rất nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, từ trong mắt Hoắc Lãng cố gắng xem ý tứ trong mắt.
Nhưng mà, đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng lại mang theo ý cười sâu xa, ngoài bộ dạng ngốc nghếch của cô treo ngược trong mắt của anh ấy, cái gì cũng nhìn không ra được.
Tư Ninh Ninh khó chịu cúi đầu xuống, nghĩ đến những gì Hoắc Lãng nói vừa rồi, liền cảm thấy Hoắc Lãng nhất định là cố tình nói như vậy để cho cô yên tâm.