Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Rời Đi

Chương 310: Rời Đi Chương 310: Rời Đi

Editor: Hye Jin

Có chút nho nhỏ bất bình trồi lên trong lòng, cơ mà cô cũng biết, công việc của Hoắc Lãng cô không có lập trường nhúng tay vào.

Vì thế, chẳng còn cách nào khác, đành làm theo lời của Hoắc Lãng: "Được rồi, vậy đi, cậu về sớm đi."

"Anh nhớ rõ hay không, mấy ngày trước anh đã nói với em khi chuyện này kết thúc anh có một chuyến muốn nói với em. Em vẫn chưa có quên đó ...." Tư Ninh Ninh rũ xuống hàng mi dài che đi nước mắt nơi khóe mắt: "Anh cũng đừng có quên."

Cái gì cũng được ...

Tóm lại là, làm ơn chăm sóc chính mình, bình an trở về.

Tư Ninh Ninh từ tận đáy lòng nhẹ giọng nỉ non.

“Ừ.” Hoắc Lãng dừng ở cửa phòng bệnh, đưa đồ trong tay cho Tư Ninh Ninh: "Anh phải đi về nhà thu thập một chút, không cùng em đi vào."

"Được."

Sau khi Tư Ninh Ninh đáp lại, Hoắc Lãng hơi cúi cằm nhìn chằm chằm vào chiếc cằm tinh tế của Tư Ninh Ninh, giọng điệu yêu thương, quyến luyến dặn dò: "Hai ngày nữa Mạc Bắc sẽ xuất viện. Sau khi cậu ấy trở về, em đi sang chỗ Lương viện sĩ, trong huyện nhiều người nhiều mắt, em bình thường một người không được đi loạn."

Sau một lúc im lặng, Hoắc Lãng bổ xung thêm một câu: "Đặc biệt là trời tối."

“Đã biết, em không phải trẻ con, còn có thể bị bắt cóc sao?” Tư Ninh Ninh bất lực phản bác.

Hoắc Lãng trong lòng nó : Kia cũng không có nhất định đâu.

Sau khi dặn dò, Hoắc Lãng cũng không vội vàng rời đi, chỉ đứng ở nơi đó nhìn Tư Ninh Ninh.

Cuối cùng, Tư Ninh Ninh là người bị Hoắc Lãng nhìn đến ngượng ngùng, lấy hết can đảm ngẩng đầu, tinh thần phấn chấn cười thật tươi: "Anh đi đi! Đi đường bình an, em chờ anh trở về."

"Ừm."

Hoắc Lãng gật đầu đáp lại, Tư Ninh Ninh vẫy tay chào tạm biệt, xoay người mím môi đi vào phòng bệnh trước.

Hoắc Lãng dừng một chút ở cửa phòng bệnh, nghe được vài câu đối thoại mơ hồ từ bên trong truyền ra, hơi hơi thở nhẹ ra, xoay người đi xuống lầu.

Lên xe đóng cửa lại, Đơn Mãn Đường chống tay vào vô lăng, cổ quay gần 180 độ, quay đầu lại hỏi: "Đồng chí Hoắc Lãng, chúng ta đi đâu bây giờ? Đưa anh trở về Đảng ủy hay về đội sản xuất hay công xã?"

“Đi tìm Lương viện sĩ.”

"Lương viện sĩ? Vị kia ở chỗ hẻm công nhân lò gạch?"

“Ừ.” Hoắc Lãng trầm giọng trả lời, nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, đăm chiêu.

Hắn có chút bất an khi để Tư Ninh Ninh ở lại một mình trong huyện, nếu có thể hắn hy vọng Lương viện sĩ có thể giúp đỡ một chút, cho phép Tư Ninh Ninh đi sang quầy rầy mấy hôm ...

Ngay khi Hoắc Lãng rời khỏi bệnh viện, Tư Ninh Ninh tháo sợi dây buộc cuộn giấy ra đem một tờ giấy ra, đưa cho Mạc Bắc xem.

“Giấy này có được không?"

Mạc Bắc nhận lấy tờ giấy, cẩn thận nhìn qua một lượt, gật gật đầu: "Được."

Cây kim trên mu bàn tay Mạc Bắc đã rút ra rồi, dùng bông gòn ấn vào một lúc, lỗ kim kia cơ bản nhìn không thấy.

Giờ đã có giấy, Mạc Bắc cân nhắc một hồi, gấp gấp lại chỉ chừa lại một khối hình vuông để vẽ.

Làm xong hết thảy, Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, duỗi tay: "Bút?"

Tư Ninh Ninh có chút lơ đễnh, nghe xong câu hỏi của Mạc Bắc về cây bút, cô sửng sốt một hồi, lập tức lục lọi: "Tớ đã mua bút rồi, còn chưa cắt gọt, đợi tớ một chút ..."

"Bút để vẽ tranh khác với bút viết thư pháp, tớ tự mình làm."

"Ừm ... thì, cậu làm đi."

Tư Ninh Ninh do dự một lúc, cuối cùng đưa con dao gấp bỏ túi và bút chì cho Mạc Bắc.

Sau khi Mạc Bắc mài bút chì, cô ngồi trên ghế đẩu và quan sát.

Nói là xem kỳ thật mắt thì nhìn Mạc Bắc còn suy nghĩ đã sớm bay bay du đãng đâu mất rồi.

Mạc Bắc mài bút chì, vốn dĩ muốn hỏi Tư Ninh Ninh có ý tưởng gì hay không, muốn vẽ như thế nào, kết quả vừa quẹo đầu sang đã thấy Tư Ninh Ninh mím môi nhíu mày như đi vào cõi thần tiên từ khi nào.

Mạc Bắc dừng lại, lời bên miệng nuốt trở vào.

Hắn cầm quyển sách gối đầu giường đặt trước đầu gối, theo suy nghĩ của bản thân, Mạc Bắc cầm bút chì vẽ một đường trên mặt giấy, phác họa ra những đường nét cơ bản.

Khi Tống Thư Hãn trở về Mạc Bắc trên giấy đã phát họa ra mấy con mèo, Mạc Bắc vẽ tranh rất giỏi. Mới là phác thảo cũng có thể nhìn mấy con mèo sinh động như thật.

Tống Thư Hãn hít sâu mở miệng khen ngợi, Mạc Bắc bước đầu, đưa ngón trỏ vào giữa môi anh làm một tiếng “suỵt”, cằm nghiêng về hướng Tư Ninh Ninh nhướng lên.

Tống Thư Hãn liếc mắt một cái liền hiểu ra, gãi gãi đầu kìm lại lời khen.

Mạc Bắc nhanh chóng vẽ xong mấy con mèo, cũng đem tờ giấy đến trước mặt Tư Ninh Ninh.

Khi Tư Ninh Ninh nhìn thấy bức vẽ, suy nghĩ của vẩn vơ mới thu hồi lại: "Cậu, cậu trước kia chỉ vẽ những tòa nhà thôi á? Vẽ thật đẹp quá đi! Thật tốt!"

“Tớ vừa rồi đã muốn nói, Mạc bắc không cho tớ nói." Tống Thư Hãn bĩu môi, ngồi trên ghế đẩu bên kia giường Mạc Bắc nhún vai.

Tư Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hãn, nhưng Mạc Bắc lúc này lên tiếng: "Cứ như vậy đừng có nhúc nhích."

"Hả?"

"A?"

Tống Thư Hãn và Tư Ninh Ninh đều vô cùng ngạc nhiên, đều không thể phản ứng được.

“Cứ như vậy đừng nhúc nhích.” Mạc Bắc nói với Tư Ninh Ninh, sau đó quay đầu nhìn Tống Thư Hãn: “Giúp tớ lấy một tờ giấy khác.”

Tống Thư Hãn hiểu ra, Mạc Bắc chỉ chỉ vào phương hướng tờ giấy, hắn lập tức mang một tờ lại đây.

Mạc Bắc cũng làm như vậy, gấp mép giấy lại như cũ, chỉ để lại phần giữa trên sách, cầm cây bút chì trong tay nghiêng nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Đầu hướng chỗ tớ nơi này lệch về bên này một chút, đôi mắt nhìn hướng này một chút ... Đúng rồi, cười một cái."

Tư Ninh Ninh nhất nhất làm theo, đại khái hiểu Mạc bắc là đang biến cô thành người mẫu.

Cánh môi gợi lên ý cười, Tư Ninh Ninh tận khả năng không động môi, từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Không phải vẽ mèo sao? Sao lại muốn vẽ tớ?"

Về vấn đề này, Mạc Bắc đưa ra một lời giải thích hợp lý hơn: "Mèo cậu mang mèo từ chỗ Lương viện sĩ, ngày thường ôm ôm sờ sờ không phải bình thường sao? Bức họa này đưa cho viện sĩ, viện sĩ thấy cậu với mấy con mèo tình cảm tốt, trong lòng yên tâm hơn phần nào."

Hình như cũng ổn nha.

Tư Ninh Ninh bị Mạc Bắc thuyết phục, cơ mà duy trì động tác không bao lâu hoài nghi sinh ra trong lòng: "Bây giờ hiện tại chỉ có một mình tớ ... Chẳng lẽ vẽ tớ trước rồi mới thêm mèo vào?"

Có lẽ vừa rồi nói quá dài một câu, nên lần này Mạc Bắc chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

Tư Ninh Ninh mờ mịt, để không làm phiền Mạc Bắc, cô vẫn rất cố gắng giữ tư thế.

Cũng không chờ bao lâu, đại khái nửa giờ Mạc Bắc liền nói: "Được."

Tư Ninh Ninh cất bức tranh vẽ con mèo trong tay, tò mò đứng dậy kiểm tra, nhưng chỉ thấy một đường nét mơ hồ của hình người đang ôm cái gì đó trên tờ giấy vẽ nơi đầu gối Mạc Bắc.

Tống Thư Hãn lên tiếng trước, hỏi nghi hoặc trong lòng của Tư Ninh Ninh: "Cái này là ổn rồi sao? Tớ còn tưởng cậu vẽ mặt thanh niên trí thức hay gì đó chứ?"

"Dáng vẻ cậu ấy tớ nhớ rồi, chỉ là lần đầu tiên vẽ người cần tham khảo chút."

Giải thích như vậy, Tư Ninh Ninh đã hiểu.

Tư Ninh Ninh chỉ vào quả bóng tròn nhỏ do cơ thể người đang ôm cái gì đó: "Vừa rồi cậu là phác thảo xong đó đổi thành vòng tròn nhỏ, kế tiếp vẽ mèo vào đây?"

“Ừm.” Mạc Bắc gật đầu, khẳng định suy đoán của Tư Ninh Ninh.

Tống Thư Hãn khó hiểu nói: "Nếu muốn biết vẽ cái gì rồi, vì sao không vẽ luôn? Cậu vẽ hình tròn rồi vẽ thành mèo, kia không phải càng vẽ càng bẩn sao?"

Tư Ninh Ninh giải thích: "Đây đều là phác họa, dấu vết rất nhạt, khi thêm cái đường nét con mèo vào, mấy cái nét này không bị xóa mà là được vẽ thêm vào, làm mèo thoạt nhìn thêm sống động."

Mặc dù Tư Ninh Ninh không biết vẽ nhưng cô biết chụp ảnh, phương diện này có học qua một ít.

Vẽ tranh, chỉnh sửa và chụp ảnh thực ra có nhiều điểm chung, chẳng hạn như bóng đổ, ánh sáng, các mặt sáng tối,… Tất cả những điều này đều liên quan đến nhau.

Tống Thư Hãn không thể lý giải được: "Vẽ tranh cũng phải nhiều thứ như vậy?"

"Vẽ tranh là một bản lĩnh, là kỹ thuật, kỹ thật khác nhau tương lai hướng đi làm của mỗi người sẽ khác nhau."

"Cậu nhìn xem mấy con mèo này, rõ ràng phần thân dưới có màu sẫm hơn, nếu là ánh sáng của mặt trời chiếu sang thì ánh sáng đó phải đến từ phía trên bên trái.”

Ba chú mèo con trong tranh đang nằm quẫy đuôi trên mặt đất, có con cái bụng hướng lên trời ngủ, có con đoan chính ngồi, có con mèo lỗ tai dựng đứng có thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh.

Ba con mèo con có tư thế khác nhau và vị trí sáng tối khác nhau của cơ thể, Tư Ninh Ninh chỉ vào bức tranh và giải thích cho Tống Thư Hãn, sau đó nói thêm: "Giống như tớ đang ngồi đây bây giờ, nhìn má trái của tớ có phải sẫm màu hơn bên này, bên này trắng hơn. Điều này là do má phải hướng ở chỗ cửa sổ, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào."

Tống Thư Hãn có thể hiểu được một chút, mà về đề tài vẽ tranh, lại nói chuyện phiếm với Tư Ninh Ninh: "Cậu đọc sách là được rồi, cậu xem cán bộ công xã, gọi món ở tiệm cơm quốc doanh, bọn họ biết chữ, không hề nghe nói đơn vị nào yêu cầu biết vẽ tranh."

Tư Ninh Ninh cười phản bác: "Đúng là đọc sách có nhiều cơ hội lựa chọn nghề nghiệp khác nhau, nhưng có nhiều công việc biết chữ thôi chưa đủ, ví dụ sinh viên của Học viện Khoa học Nông nghiệp, họ không chỉ biết chữ mà còn hiểu biết về nông nghiệp về các đặc tính riêng của cây trồng."

"Lại nói tiệm cơm quốc doanh, cậu chỉ nhìn thấy người gọi món, chứ cậu đã thấy kế toán đâu, kế toán yêu cầu biết tính toán, biết gảy bàn tính."

"Lại nói về chuyện vẽ tranh, vẽ tranh rất nhiều hướng. Ví dụ Mạc Bắc trước kia vẽ kiến trúc, thuyết minh nhà cậu ấy bồi dưỡng cậu ấy thành kiến trúc sư, kiến trúc sư có nhiều dạng, kiến trúc trong nhà, ngoài trời, hoặc một số dạng công trình đặc biệt tỷ như trạm phát điện, đập nước này, các loại công trình này bên trong đều có công lao của kiến trúc sư."

Tư Ninh Ninh giải thích một hồi, cho Tống Thư Hãn một loạt ví dụ.

Bình Luận (0)
Comment