Editor: Hye Jin
"Kiến trúc sư."
Tống Thư hãn đã nghe qua chỉ là chưa bao giờ tìm hiểu sâu về những gì họ đang làm."
Sau lời giải thích của Tư Ninh Ninh, Tống Thư Hãn nhìn Mạc Bắc bằng ánh mắt nóng bỏng: "Được a, Mạc Bắc, gia đình cậu thật đúng là nhìn xa trông rộng, nếu sau này cậu thực sự trở thành một kiến trúc sư, sẽ không phải là bát sắt bình thường đâu a, đó là bát vàng!!"
“……” Mạc Bắc một trận không nói gì, không biết nên như thế nào đáp lại.
Tư Ninh Ninh mím môi cười, đồng ý: "Tuy nói như vậy có hơi chút cường điệu, nhưng cũng đúng, hiện tại đất nước chúng ta có quá ít nhân tài như vậy."
Đơn giản là ai cũng biết rằng đọc sách là lối thoát, đi vào càng sâu hơn không nhiều thực sự hiểu biết, hơn nữa không đơn giản là vì không hiểu mà vì con đường này đòi hỏi sự đầu tư và rất khó đi.
Vì vậy, dù chọn con đường này, thường cũng là một mình chiến đấu, kiên trì bền bỉ, dũng khí cùng nghị lực mới đi đến cuối cùng được.
Tư Ninh Ninh mỉm cười, Mạc Bắc từ thông tin ít hỏi thu hoạch được một vài thú, ý vị không rõ dò hỏi: "Cậu thích kiến trúc sư?"
Hả? Đây là cái vấn đề gì đây?
Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, sau khi suy xét một chút, cô lắc đầu đáp: "Tớ không thích kiến trúc sư, cơ mà đồ hiếm thì quý, vậy thôi. Mọi người đều sẽ tôn trọng nhân vật lợi hại."
Nói lời này, Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Tống Thư Hãn: "Cậu nghĩ như thế nào?"
Tống Thư Hãn gật đầu: "Đúng vậy."
Tư Ninh Ninh lại cười, nhìn Mạc Bắc và chân thành nói: "Tớ nghĩ cậu có thể thử xem. Con đường này rất có triển vọng."
Mạc Bắc gật gật đầu, không nói nữa, trong lòng thầm ghi nhớ nhắc mãi mấy câu:
Tôn trọng nhân vật lợi hại……
Tôn trọng có nghĩa là thích , mọi người đều thích những nhân vật lợi hại, vậy Tư Ninh Ninh thì sao?
Tư Ninh Ninh cũng thích sao?
Trong chốc lát, Mạc Bắc cảm giác mình đã nắm được chân tướng, chiếm được tiên cơ.
"Còn bao lâu nữa bức tranh này mới hoàn thành?"
"Vẽ người chi tiết tương đối nhiều, không nhanh như vậy, đại khái chờ đến ngày mai."
“Ra vậy a.” Tư Ninh Ninh trầm ngâm gật đầu: “Vậy cậu trước tiên đừng lo lắng chuyện này, từ từ chậm rãi vẽ, tớ ngày mai đi gặp Lương viện sĩ bên kia, bức tranh này có thể chờ ngày kia đem cho cô ấy."
Mạc Bắc gật đầu, lo lắng nói: "Một mình cậu đi được không? Bệnh viện không có việc gì, ngày mai nếu không thì Tống Thư Hãn đi cùng cậu."
"Không cần, tớ biết đường, hơn nữa Hoắc .... à đội trưởng đội bảo an để đồng chí Đơn lại cho tớ mượn dùng, tớ đi xe của anh ấy."
Chỉ trong vài câu nói, Tư Ninh Ninh đã gián tiếp tiết lộ mối quan hệ bất thường giữa Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, Mạc Bắc khẽ mím môi, cắn chặt môi dưới, cụp mắt xuống nói: "Được rồi", sau đó phòng bệnh lâm vào an tĩnh.
Quần áo mà Mạc Bắc thay lúc nhập viện đều do Tống Thư Hãn giặt, có thể là không có xà phòng hay chất tẩy rửa nào khác, vết máu cũng chưa hoàn toàn giặc sạch, còn lưu lại rõ ràng.
Tư Ninh Ninh sợ về sau về đội giặc không ra, mặc ra ngoài sẽ rất khó coi cho nên chủ động dừng công việc, nói là muốn mang quần áo về nhà khách bên kia giặc lại một lần, hai ngày tới Mạc Bắc xuất viện có thể thay đi áo bệnh nhân mặc vào để về đội.
Mạc Bắc không có phản đối, tương phản Tống Thư Hãn lại ngượng ngùng: "Ngày đó tớ đã ngâm rất lâu, còn xoa xoa, cơ mà mãi không sạch."
Tư Ninh Ninh cười cười: "Không sao, tớ cũng không biết có thể làm sạch được không, dù sao thử một chút xem sao."
Vừa nói, Tư Ninh Ninh cất cái áo sơ mi vào trong balo, không tính ngây người bệnh viện quá lâu, ngày mai cô muốn đi chỗ Lương viện sĩ bên kia, cần dọn dẹp một chút.
Tư Ninh Ninh đang bận buộc mấy cái tờ giấy, Mạc Bắc đột nhiên ngăn cản cô lại: "Tư Ninh Ninh."
"Hả?"
"Cậu có thể để lại cho tớ mấy tờ giấy được không? Tớ muốn vẽ thêm một số thứ, lần sau cậu đến chỗ viện sĩ tiện thì mang sang."
Tư Ninh Ninh vỗ vỗ cái trán: "Được."
Không cần thiết phải đưa nó cho Lương Viện Sĩ, Tư Ninh Ninh nghĩ đơn giản rằng Mạc Bắc ngày nào cũng buồn chán ngồi trên giường bệnh, có chuyện làm giết thời gian đi cũng tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Tư Ninh Ninh lấy ra một xấp giấy nhỏ từ cuộn giấy trắng, đặt trên chiếc bàn nhỏ bên giường: "Cũng không phải cần mang đến cho Lương viện sĩ, giấy này một phần của tớ, cậu muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó đi."
“Ừ.” Mạc Bắc cười gật đầu. Khi Tư Ninh Ninh ra khỏi phòng bệnh, nụ cười dần dần thu liễm trên khuôn mặt tuấn tú.
Tống Thư Hãn nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cậu ấy, liên tưởng đến những gì Tư Ninh Ninh vừa nói chuyện có thể suy ra được một số vấn đề.
Không để tâm trạng Mạc Bắc liên tục hạ thấp, Tống Thư Hãn ngồi bên giường mở chủ đề nói chuyện: "Cậu còn vẽ tranh không? Tớ ngồi xem cậu vẽ như thế nào?"
“Ừ.” Mạc Bắc cụp mi dài xuống, lấy bút chì vẽ một đường viền mỏng.
Mặc dù Mạc Bắc lạnh lùng, ngày thường ở chung cũng rất dễ giận dỗi, vậy mà ở phương diện vẽ tranh biểu hiện của cậu ấy đặc biệt trầm ổn, gián tiếp làm Tống Thư Hãn kiến thức thêm một mặt khác của con người cậu ấy.
Ước chừng xem hơn mười phút, Tống Thư Hãn đột nhiên thở dài xúc động: "Trước kia tớ cảm thấy đọc sách là đường ra, lúc này mấy lời Tư Ninh Ninh nói tớ đột nhiên có ý kiến khác."
Mạc Bắc nhướng mi liếc Tống Thư Hãn một cái: "Nói như thế nào?"
“Ai— ” Tống Thư Hãn thở dài, đặt tay lên sau đầu, lười biếng nằm trên giường bệnh trống bên cạnh Mạc Bắc: “Đọc sách quả đúng là đường ra, về sau có nhiều cơ hội hơn người chỉ biết vài cái chữ to, thế mà ngẫm kỹ lại, công việc khá là bình thường."
Mạc Bắc biết Tống Thư Hãn đem lời Tư Ninh Ninh nói, "kỹ sư", "kiến trúc sư" linh tinh kia cho vào lòng, có lẽ là bởi vì quá mức hiếm lạ, không mấy người theo đuổi, hoặc lại có lẽ là bởi vì so sánh với công việc khác thì quá mức bình thường cho nên làm Tống Thư Hãn gián tiếp sinh ra ý tưởng đánh giá thấp bản thân mình.
“Đừng suy nghĩ nhiều.” Mạc Bắc nhẹ giọng nói một câu, không biết nên an ủi người ta như thế nào, cân nhắc một hồi mới nói: "Mỗi người đều có vị trí của mình, sau này trở về thành phố làm việc, chỉ cần kiên trì tự mình phát triển, tin tưởng bản thân, tương lai chưa chắc không thể tỏa sáng rực rỡ."
Hơn nữa một cái công việc mà nói đâu phải là công việc tầm thường ?
Có bao nhiêu người mơ ước tìm được một công việc ở thành phố?
Tống Thư Hãn đẩy gọng kính, xấu hổ cười cười, nói một câu không đầu không đuôi: "Mắt kính này của tớ hình như có chút mờ, có chút thấy không rõ."
Mạc Bắc biết rằng Tống Thư Hãn là một người lý trí, mấy lời kia chỉ là cảm khái rảnh rỗi mà thôi, cũng không phải thực sự để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, thấy chính cậu ấy đã nói sang chuyện khác, hắn cũng dừng nói chuyện.
Mạc Bắc không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Trong phòng bệnh trở lại trạng thái yên tĩnh.
Bên kia, Tư Ninh Ninh đội nắng mặt trời rời khỏi bệnh viện, về tới nhà khách vào phòng khóa cửa phòng lại, rồi nhoáng thân tiến vào không gian.
Tư Ninh Ninh đổ một chậu nước rồi cho áo sơ mi của Mạc Bắc vào, sau đó thêm hai thìa bột giặt, một thìa baking soda, thêm một muỗng thuốc tẩy, khuấy đều rồi ngâm một lát. Ngâm xong lại cho vào máy giặt để giặt.
Sau khi làm xong việc này, Tư Ninh Ninh nhanh chóng đi tắm rửa sạch mồ hôi, rồi lấy mấy cái hộp nhựa đựng kẹo, cái hộp dạng lần trước dùng để nuôi khuẩn nấm. Lấy kẹo ra cho vào cái túi đựng, rồi cho nửa hộp muối vào, rồi lấy thêm một cục xà bông cắt đi một phần ba.
Đi thăm Lương viện sĩ không thể đi tay không, Tư Ninh Ninh rất đồng cảm với Lương viện sĩ, rất muốn giúp Lương viện sĩ vào thời điểm quan trọng này.
Tất nhiên, sự giúp đỡ này phải được nắm bắt đúng cách, không chỉ để đảm bảo rằng nó không chạm đến nội tâm mẫn cảm của cô ấy, đồng thời Lương viện sĩ có thể tiếp thu được.
Trên đường trở về, Tư Ninh Ninh nghĩ kỹ về điều đó rồi. Khẩu phần ăn quý giá nhất là gạo và dầu, cho nên Lương viện sĩ chắc chắn không thu, còn muối này một cân 8 xu, cô chỉ mang một hộp nhỏ, chắc chắn là nhận được.
Và muối cũng là một thành phần thiết yếu đối với cơ thể con người, nếu một người thiếu muối trong thời gian dài có thể gây ra nhiều vấn đề, bao gồm chuột rút cơ, mờ mắt và các triệu chứng khác.
Lương Viện sĩ phỏng chừng không đến nỗi thiếu muối thời gian dài, nhưng điều kiện của cô ấy eo hẹp, ước chừng cũng xấp xỉ.
Tư Ninh Ninh nghĩ lại nghĩ rồi lại vặn nắp ra thêm thêm vài muỗng nữa.
Dựa vào lượng nấu đồ ăn một ngày, một hộp muối này chắc có thể ăn được gần ba bốn tháng.
“Tới cửa thăm người mà mang theo muối, chắc cũng chỉ có cô thôi nhỉ?" Tư Ninh Ninh gãi trán, cười bất lực với bản thân mình.
Đó là sự thật, phỏng chừng chẳng có ai khác làm ra cái loại chuyện như này.
Tư Ninh Ninh cảm thấy thích thú một lúc, sau đó thu dọn một số đồ đạc lặt vặt và kết thúc cho toàn bộ vào một cái bao bố.
Bận xong rồi rảnh rỗi, cô bắt đầu lao vào nấu cơm, nhào bột, nấu vài món đơn giản về sau đói bụng vào không gian lúc nào cũng có thể ăn lót dạ, chứ không cần mỗi lần vào lại đi làm.
Có đôi khi vừa mệt vừa nóng, lười động tay.
Trong lúc chờ đợi, Tư Ninh Ninh rửa sạch tất cả dâu tằm dư lại đợt trước đó, đổ vào máy xay xay nhuyễn làm mứt trái cây, trộn thêm mật ong, sữa chua cùng khuấy đều lên, bỏ vào khuôn rồi cho vào tủ lạnh đông để ăn.
Có một vài hộp mật ong trong không gian, Tư Ninh Ninh đánh bậy mà tìm ra được, chắc là do lúc thu thập vật tư mang tới, cô không mua, có khả năng là quà tặng kèm.