Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 312 - Chương 312: Đến Thăm Lương Viện Sĩ

Chương 312: Đến Thăm Lương Viện Sĩ Chương 312: Đến Thăm Lương Viện Sĩ

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh không thể nói không tốt, cơ mà sự thật là mật ong thật ấy hàm lượng nước rất thấp, còn kéo sợi, mà cái mật ong trong không gian của cô tám phần là đường tổng hợp thành, nói trắng ra là mật ong tổng hợp.

Mặc dù màu của chúng là vàng nhạt và trong mờ như mật ong thật, nhưng chỉ cần lắc nhẹ chai, chất lỏng vàng nhạt bên trong sẽ "mượt" như nước, hoàn toàn không có kết cấu dính của mật ong.

Tư Ninh Ninh nghĩ, mật ong tổng hợp thì là mật ong tổng hợp đi.

Dù sao cũng đủ làm kem, kem thì vậy cũng đủ rồi, bây giờ nguồn hàng khan hiếm như vậy, không thể nói là vứt đi vì hàng giả được.

Lãng phí biết bao nhiêu?

Tư Ninh Ninh không phải là một người rất tiết kiệm, sau khi ở đây lâu như vậy, cô dần dần bị thời đại đồng hóa, và những lãng phí không cần thiết phải được loại bỏ ngay lập tức.

Khi bột đã sẵn sàng, Tư Ninh Ninh cắt bột thành những miếng bột nhỏ, cuộn các miếng bột thành dải và xoắn nhẹ, đánh trứng quết lên bề mặt, rắc đường bột và một ít sữa bột, rồi đẩy chúng vào lò nướng nướng cả lên.

Bánh mì nhỏ không cần nướng thật lâu, chỉ cần nướng ở nhiệt độ 180 độ là 12 phút .

Tư Ninh Ninh ngồi bên bàn bếp, ôm má chờ đợi, nướng xong thì quạt một chút để tản nhiệt, tìm đồ xong liền đặt một cái nồi lên rồi đậy nắp lại, sau đó cho mấy con gà heo cho ăn một lượt, sau đó không còn chuyện khác để làm.

Tư Ninh Ninh đi ra khỏi không gian, đi ra ngoài đánh chút nước nóng, kiểu đối phó một chút rồi trở lại không gian.

Hiện tại không còn việc gì khác để làm, Tư Ninh Ninh liền nghĩ là tìm một quyển sách để xem, giết chút thời gian, kết quả chờ cầm quyển sách trên tay, vu vơ lật vài trang, Tư Ninh Ninh cảm thấy mình xem không vào.

Cô có chút lo lắng về Hoắc Lãng ...

Hoắc Lãng lần này đột nhiên rời đi quá đột nhiên và bất ngờ, một chút dấu hiệu cũng không có, làm cô chưa chuẩn bị tinh thần.

Rõ ràng ngày thường không mấy gặp nhau cũng không hề có cảm giác gì đặc biệt, lần này bỗng nhiên cô thấy lòng mình trống rỗng, giống như trong lòng thiếu mất đi một khối vậy.

Tư Ninh Ninh có chút khó chịu, có điểm không thể thích ứng được.

Đặt cuốn sách lại trên bàn, Tư Ninh Ninh chắp tay lại, úp mặt vào bàn tự mình mâu thuẫn lầm bầm: "Sớm biết vậy em nên dặn dò thêm vài câu."

Hoắc Lãng lần này đi ra ngoài thật sự chỉ là tiếp một người đơn giản như vậy sao?

Có thể hay không có nguy hiểm? Vạn nhất gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ?

Nằm trước bàn làm việc một lúc, Tư Ninh Ninh phát hiện mọi suy nghĩ của cô đều là về Hoắc Lãng, đều là suy nghĩ vẩn vơ đen đủi, cứ tiếp tục như thế này thật không hay chút nào, Tư Ninh Ninh dứt khoát nhét quyển sách vào kệ, đứng dậy tìm việc gì đó để làm, lấy cái này dời đi sự chú ý.

Làm việc dời đi sự chú ý hiệu quả không tồi, chính là làm việc càng làm càng nhiều. Cô tu chỉnh lại chuồng heo, cô phát hiện cô vẫn chưa là giàn leo cho cây nho, cho nên mọc qua loa không hề có trật tự, cô lại sa vào làm.

Ngoài ra, những giỏ cá nhỏ đặt dưới suối trước đó cũng được Tư Ninh Ninh mang về, thu hoạch khá tốt, có bốn con cá chạch mập mạp, mập bằng hai ngón tay, cá trích nhỏ, tôm lớn tép nhỏ đầy đủ hết.

Trong số đó có hai con tôm bị mất một nửa, có thể khi mắc câu bị cá chạch ăn mất.

Tư Ninh Ninh ném những con cá diếc nhỏ và tôm nhỏ trở về dòng suối. Chỉ để lại cá chạch và mấy con tôm lớn thôi.

Tôm cho vào thùng cứ để đó nuôi tạm, cá chạch cho vào chậu nhỏ, rồi cắt chút thịt heo thả giỏ tre vào dòng suối nhỏ lần nữa, cầu nguyện lần tới thu hoạch thêm được ít tôm, đến lúc đó có thể làm món ăn có tôm gì đó để ăn.

Sau tất cả những công việc này, đã không còn sớm, cô vào tắm nước nóng thư giãn, thay bộ quần áo ngủ lụa thoải mái mà nằm ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi thu dọn đồ đạc vừa bước chân ra khỏi không gian, có tiếng gõ cửa nhà khách, Tư Ninh Ninh sửng sốt, không biết là ai tới tìm cô: "Là ai a?"

"Đồng chí, dưới lầu có một đồng chí lái xe con tìm cô."

Là người của nhà khách.

Lái xe con, chắc là Đơn Mãn Đường.

Lúc này Tư Ninh Ninh mới nhớ ra hôm qua Hoắc Lãng đã nói để cô ngồi xe của Đơn Mãn Đường, cô lúc ấy chỉ lo hỏi Hoắc Lãng khi nào trở về, việc này bị cô cho qua.

"Được rồi, phiền toái đồng chí rồi, tôi xuống ngay!

Tư Ninh Ninh cảm ơn người của nhà khách, chờ người ngoài cửa rời đi cô mới đem cái bao bố đi ra cửa.

Xe của Đơn Mãn Đường đang đậu ở lối vào nhà khách, thấy Tư Ninh Ninh từ trên lầu hai đi xuống, Đơn Mãn Đường thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay chào: "Thanh niên trí thức Tư ở đây! Chào buổi sáng thanh niên trí thức Tư!"

“Buổi sáng tốt lành, đồng chí Đơn.” Tư Ninh Ninh mỉm cười, mở cửa và ngồi vào.

"Haha, ăn cơm chưa? Hôm nay chúng ta đi đâu? Bệnh viện? Hay bên chỗ Lương viện sĩ?"

Tư Ninh Ninh gật đầu, nói sáng sớm đã dậy ăn xong bữa sáng, rồi mới lên tiếng địa điểm đi hôm nay: "Hôm nay em không đến bệnh viện, đến chỗ Lương viện sĩ đi."

Tư Ninh Ninh chỉ tập trung trả lời câu hỏi của Đơn Mãn Đường, một lúc sau, cô nhận ra rằng mình chưa từng nhắc đến Lương viện sĩ với Đơn Mãn Đường, làm sao Đơn Mãn Đường biết rằng cô sẽ đến chỗ của Lương viện sĩ?

Đến khi tinh tế mà nghĩ thật kỹ lại, cô ngộ ra.

Đơn Mãn Đường là tài xế của Hoắc Lãng, tình huống này chắc là Hoắc Lãng đã dặn dò qua rồi.

Tư Ninh Ninh suy đoán hẳn là như vậy, lại không biết một chuyện là hôm qua khi tách ra với Hoắc Lãng, người ta đã chạy đến chỗ Lương viện sĩ một chuyến ...

"Đồng chí Đơn, về cơ bản em đã nhớ đường xung quanh đây rồi, lát nữa anh đưa em đến chỗ đó, anh bận gì thì bận đi, lát nữa một mình em đến bệnh viện là được rồi."

"A? Như vậy sẽ không được đâu, thanh niên trí thức Tư, em không biết chỗ Lương viện sĩ bên kia tương đối xa, cách bệnh viện huyện cũng khá xa! Em mà đi bộ phải đi lanh quanh cả tiếng đồng hồ."

Đơn Mãn Đường liếc nhìn Tư Ninh Ninh từ gương chiếu hậu, quan sát tình hình đường xá phía trước, cười ha hả trêu chọc:

"Thường ngày anh không có việc gì khác, chỉ có nhiệm vụ lái xe. Đồng chí Hoắc Lãng thường không ở, theo đạo lý mà nói xe anh cũng không cần chạy ... Lúc này đồng chí Hoắc Lãng lần đầu tiên giao việc, thanh niên trí thức Tư em cũng đừng có làm khó anh nha."

Tư Ninh Ninh xấu hổ ôm mặt, cười lúng ta lúng túng: "Vậy được rồi, kia phiền toái đồng chí Đơn."

"Haha, chuyện nên làm!"

Chiếc xe lắc lư về phía trước, đến nơi, Tư Ninh Ninh xuống xe ở đầu ngõ, trước khi lái xe đi, Đơn Mãn Đường nhoài cả nửa người ra ngoài: "Thanh niên trí thức Tư, anh tìm chỗ râm mắt để đậu xe, em vội xong ra chỗ này kêu một tiếng là được."

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh gật đầu đi thẳng vào ngõ nhỏ, khách sáo vài câu, vẫy tay với Đơn Mãn Đường rồi mới quay người đi, hai cái bím tóc đen tuyền đung đưa trong gió.

Vốn còn lo có đụng được người ở nhà hay không, kết quả vòng qua ngõ nhỏ thì thấy được Lương viện sĩ ngồi ở dưới mái hiên chỗ lều tranh, lúc này không biết đang làm cái gì.

Tư Ninh Ninh tốc độ nhanh hơn hai phần, dương dương cái bao bố chạy đến, vừa chạy vừa la: "Lương viện sĩ."

Lương Khánh Hồng hơi hơi ngạc nhiên.

Cái cách gọi "Lương viện sĩ", ở chỗ này không nhiều người sẽ gọi Lương Khánh Hồng như vậy, có thể bói ra được thì cũng chỉ là một cái đến hôm qua, một cái khác cũng chính là cái hôm nay tới đây.

Sau khi nhận ra người đến, Lương Khánh Hồng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, cô thấy một cô gái xinh đẹp, đang chạy về phía bên này.

Đôi mắt xám của Lương Khánh Hồng hơi lóa dưới mái tóc rối tung, đôi bàn tay vô thức vỗ vỗ cái mặt mình.

Chẳng trách đồng chí nam hôm qua không yên tâm, thả một cô nương xinh đẹp như thế này trong huyện, đổi lại bất cứ ai đều không thể nào yên tâm cho được.

Lương Khánh Hồng thu hồi ánh mắt, đồng thời rút tay sờ mặt, lẳng lặng đứng lên cách băng ghế hai bước, đặt thêm một cái băng ghế nhỏ, rõ ràng là có ý tứ gì.

Tư Ninh Ninh đến gần hơn vừa vặn bắt kịp cảnh tượng này, cười cười "cảm ơn Lương viện sĩ", không hề khách sáo ngồi thẳng xuống cái ghế nhỏ.

"Lương viện sĩ, tôi tới huyện làm việc tiện đường lại đây thăm cô, à, tôi còn mang theo chút đồ vật nữa."

Về điểm này, Lương Khánh Hồng không dám nói bản thân khí khái ngạo khí thế nào, chỉ là trong xương cốt vẫn còn sót lại tự tôn, chẳng sợ lúc này nghèo túng cũng không có tùy ý tiếp thu người khác tặng vật hay là viện trợ.

Lương Khánh Hồng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm, cố gắng dọa Tư Ninh Ninh rút lui, đến khi nhìn thấy đồ vật này đưa sang cả người phải ngẩn cả người.

Đại khái là không đoán được thứ mà Tư Ninh Ninh mang đến là một tờ giấy, Lương Khánh Hồng không còn hung dữ nữa, trên người bao bọc một tầng ngốc ngốc khờ khờ, choáng váng.

Tư Ninh Ninh mím môi nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, chủ động mở cái tờ giấy ra cho Lương Khánh Hồng xem: "Lương viện sĩ, bức họa này là do thanh niên trí thức Mạc vẽ, ba con mèo con này kêu Đại Hoàng, cái này là Đại Hoa, cái này là Đại Hắc, là đội trưởng đội sản xuất đặt tên cho chúng nó.”

Tư Ninh Ninh cho Lương Khánh Hồng xem hình ảnh của ba con mèo, gãi trán có chút ngượng ngùng: "Tên nghe không hay lắm, là đội trưởng chúng tôi nói tên không hay để dễ nuôi."

“Là đạo lý này.” Lương Khánh Hồng thu liễm hơi thở bài xích xung quanh mình, hiếm khi gật đầu tỏ ý tán thành.

Bình Luận (0)
Comment