Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313: Xem Lại

Chương 313: Xem Lại Chương 313: Xem Lại

Editor: Hye Jin

Nhận lấy cái tờ giấy trắng tinh từ tay Tư Ninh Ninh, Lương Khánh Hồng cúi đầu, nhẹ nhàng dùng bàn tay thô ráp vuốt ve như nâng niu báu vật, chỉ là sờ soạng một chút vội vàng rút tay ra, sợ giống như là làm hư nó vậy.

Lương Khánh Hồng ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Chúng nó hiện tại lớn lên, giống như trong bức họa."

Tư Ninh Ninh gật đầu, do dự một lúc rồi nói: "Đội sản xuất cũng không có cho chúng nó ăn mấy, kho lúa nhiều chuột, xung quanh là cỏ khô, rắn hay cóc nhái gì đó chúng nó đều ăn."

Ăn rắn cái này Tư Ninh Ninh không thể nào tin được, nhưng là do Triệu Hoành Phát khẳng định như thế, cái này cô là bán tín bán nghi.

“Như vậy cũng được.” Lương Khánh Hồng lại gật đầu tán thành: “Sau này nếu không muốn nuôi nấng chúng, không ai quan tâm chúng có thể ở bên ngoài sống sót."

Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu, đúng lúc lấy ra những thứ còn sót lại từ trong túi vải: "Tôi còn mang thêm một thứ nữa, Lương viện sĩ, đây là muối, đây là xà phòng, trong đó có một ít đường ... … ”

Tư Ninh Ninh dẩu môi thổ thổi cái tóc mái mềm mại trước trán, lần lượt lấy ra rồi nói thêm: Đại hoàng, Đại Hoa và Đại Hắc có công lớn với đội sản xuất, mấy thứ này là mọi người đưa đến đây, cũng làm tâm ý cảm kích ..."

Tư Ninh Ninh gãi trán cười trừ "hắc hắc" không hề nói tiếp.

Tuy nhiên, một cái lý do thoái thác lại bị Lương Khánh Hồng liếc mắt một cái đã thấu.

Kia nơi nào gọi là xã viên đội sản xuất mang ra tới cảm kích cô.

Nhìn cái muối trắng kia, giống y như là đường trắng, còn miếng xà phòng nhỏ kia tuy là cắt, cùng màu, rõ ràng là do một người làm ra.

Lương Khánh Hồng dư quang nhìn Tư Ninh Ninh, cô gái trẻ cười đến mức híp mắt lại, bộ dạng vui vẻ có vẻ như đã đạt được mục đích vậy.

Lương Khánh Hồng cau mày dưới mái tóc bù xù một lúc rồi nhướng mày, có lẽ là do tình cảm bức họa con mèo, hoặc là Tư Ninh Ninh mang tranh đến quả thực phù hợp với tâm ý của Lương Khánh Hồng.

Mặc dù đã nhìn thấu mọi chuyện, sau khi cảm nhận được tâm ý của Tư Ninh Ninh, Lương Khánh Hồng không nói lời nào từ chối uyển chuyển dặn dò: "Lần này tôi sẽ nhận lấy, lần sau đừng mang theo bất cứ thứ gì."

Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, ý thức được Lương Khánh Hồng thái độ có chút thay đổi, biết Lương Khánh Hồng có xu hướng muốn chấp nhận cô, Tư Ninh Ninh vui vẻ gật đầu: "Vâng!"

Lương Khánh Hồng thường độc lai độc vãng, không am hiểu thế nào giao tiếp với người khác, Tư Ninh Ninh cười, cô ấy chỉ nhìn Tư Ninh Ninh cười, mãi một lúc sau mới nghẹn ra một câu: "Tôi chỗ này không có gì có thể chiêu đãi cô, chính cô ngồi chơi hoặc đi dạo đi."

“Ai!”

Tư Ninh Ninh đứng dậy, tùy ý đánh giá lều tranh, lần trước còn lung lay sắp đổ, bây giờ đã được tu sửa, vốn hai cái thân cây chống đỡ cái liều mục nát nghiêm trọng, bây giờ thay cái thân mới, còn đặc biệt dùng dây thép cố định.

Tư Ninh Ninh đưa tay ra đẩy nhẹ, nó không hề động đậy, rất ổn định.

Lương Khánh Hồng nâng mí mắt lên nhìn Tư Ninh Ninh, vừa nhìn thấy cô làm như vậy, Lương Khánh Hồng mấp máy đôi môi khô khốc nói: "Ngày hôm qua có một tên khó ưa đến, hắn nhất định muốn làm."

Lương Khánh Hồng đang nói đến Hoắc Lãng, còn Tư Ninh Ninh lại nhầm tưởng cô ấy đang nói đến công nhân nhà máy gạch sống ở khu vực xung quanh đây, cho nên cười cười: "Quần chúng nhân dân vẫn là thực thiệt tâm."

Tùy ý đi lang thang hai bước, chú ý đến trong tay Lương Khánh Hồng đang cầm mấy miếng vải vụn, Tư Ninh Ninh cúi người hỏi: "Lương viện sĩ, cô đây là đang làm cái gì vậy?"

“Bên ngoài nhặt được mấy miếng vải lẻ, chậm rãi tích góp, một hai năm có thể chắp vá làm bộ quần áo che thân." Lương Khánh Hồng thoải mái hào phòng cho Tư Ninh Ninh.

Trên tay chừng là một thước vải, được ghép bởi cái mảnh vải nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau, ngoài ra còn có bốn hoặc năm đầu vải nhỏ trên tay còn chưa kịp ghép lại.

Ngoài ra, “công cụ” để khâu rất đơn giản, chỉ là sợi tơ gai mịn được tách ra, là biểu bì của cây, phơi khô làm nên, đập nhuyễn rồi phơi rồi lại đập, cho nên mới trở nên mềm mại, thành một sợi mỏng, đây là "sợi chỉ" được Lương Khánh Hồng dùng để khâu vá.

Chiếc kim còn đơn giản hơn, chỉ là một đoạn dây thép nhỏ ...

Tư Ninh Ninh chỉ "ồ" một tiếng, không nhiều lời, chỉ lặng lẽ ghi nhớ hết thảy những gì mình nhìn thấy.

"Lương viện sĩ, tôi có thể vào xem một chút được không?"

“Đi thôi.” Lương Khánh Hồng nói không cần ngẩng đầu: "Về sau đừng gọi là viện sĩ, nơi này không có gì là viện sĩ."

Tư Ninh Ninh vừa mới sốc cái màn cửa thì nghe thấy lời này, nếu không gọi là viện sĩ thì gọi là gì?

Lương viện sĩ tuổi thật ra có thể gọi là dì a, cơ mà thời đại này không có cái cách gọi dì này thì phải.

Thím không được hay gọi là chị dâu?

Lương viện sĩ hình như cũng chưa kết hôn ... Gọi là chị dâu có thích hợp không?

Tư Ninh Ninh rối rít đứng ở cửa một hồi, sau đó ngập ngừng: "Kia vậy gọi là chị?"

Lương Khánh Hồng cũng sửng sốt một chút, bất giác bổ sung một câu: "Kêu tên cũng được, không thì gọi đồng chí Lương Khánh Hồng là được rồi."

Tư Ninh Ninh trong tiềm thức cảm thấy Lương Khánh Hồng là người đáng trân trọng, kêu tên thì quá đáng, cho nên quả quyết: "Vẫn là gọi chị đi!"

Chị hoặc chị dâu là cách gọi phụ nữ tương đối phổ biến trong thời đại này, hẳn không sai được.

Đúng như Tư Ninh Ninh dự đoán, Lương Khánh Hồng chỉ thấp giọng "ừm" mà không phản kháng .

Tư Ninh Ninh cười cười, bước vào túp lều cỏ.

Đồ đạc bên trong liều bài trí không khác gì lần trước cô vào, cái hộp đựng mèo cũng để ở chỗ cũ, Tư Ninh Ninh ngồi xổm trên chiếc hộp gỗ gõ gõ, bên trong không có phản ứng gì, Tư Ninh Ninh đoán con mèo lớn kia tám phần đã không còn nữa.

Môi trường sống của Lương Khánh Hồng thực sự rất tồi tàn, giường ngủ bừa bộn, ngoài cái chiếu cũ là cái gối, gối là làm từ cỏ khô bó lại. Trong phòng rất nhiều đồ đạc tỷ như đồ đạc ăn uống đều kết một tầng màu đen dơ dơ.

Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh, đôi lông mày trăng lưỡi liềm thường xuyên cau lại, suy nghĩ một hồi, Tư Ninh Ninh quay người nói về phía tấm rèm trước cửa: "Lương viện ... chị ơi, gần đây có nước không? Sông suối linh tinh cũng được? Thừa dịp sáng sớm em đem mấy thứ này đi ra rửa sạch phơi lên buổi tối chị có thể dùng được rồi."

Không phải Tư Ninh Ninh đang tự tìm phiền phức cho mình, một mặt cô muốn giúp Lương Khánh Hồng, còn mặt khác, cô bây giờ xác xác thật thật không muốn rảnh rỗi, bởi vì một khi rảnh rỗi trong lòng trong đầu đều sẽ lo lắng tình hình bên Hoắc Lãng, thường xuyên suy nghĩ thì càng lo lắng hơn.

Nguyên tưởng nói lời này ra có điểm đường đột, khó liệu là Lương Khánh Hồng lại không quan tâm, một giọng nói yếu ớt vọng vào qua tấm lều tranh: "Đi bộ về phía sau 200 mét, có một con suối ngày thường bọn họ đều ở chỗ đó giặt quần áo."

Tư Ninh Ninh "Ầm" một tiếng, quẳng cái balo ở eo ra phía sau, khom người đem chiếu cuốn lên, kết quả balo theo quán tính mà rớt xuống đất.

Tư Ninh Ninh đơn giản cởi túi ra, nhìn xung quanh đánh giá một vòng liền đặt bên cạnh cái rương gỗ, tiếp theo cuộn tấm chiếu cũ lên, một tay cầm lấy bộ chén đũa của Lương Khánh Hồng đi sang con suối bên kia.

Nước trong suối là nước chảy, chắc là từ chi nhánh sông Trường Giang phân ra, phụ cận người dân dựa vào dòng suối này để giặt quần áo, sinh hoạt, cho nên khu vực xung quanh cũng được vệ sinh sạch sẽ, chỗ múc nước là một tảng đá phiến, Tư Ninh Ninh chân trái dẫm lên tảng đá dùng sức đè xuống, xác nhận vững chắc mới buông đồ vật hoàn toàn đứng lên.

Con suối này tuy là nước sinh hoạt, cơ mà cũng không khác mấy con suối gần đội sản xuất, ngoại trừ cỏ dại cao đến đầu gối trên bờ dốc xung quanh, còn có mấy cây nhỏ đứng thưa thớt, còn lại cây lớn thì không thấy.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm dưới ánh mặt trời, không mở mắt ra được do ánh sáng phản xạ xuống nước, trên đỉnh đầu không có mũ đỉnh đầu bị phơi đến nóng ran, trong lòng thầm nghĩ, nên tốc chiến tốc thắng.

Mặc dù muốn nhanh chóng kết thúc mọi việc song cô không có ý làm cho có lệ, Tư Ninh Ninh giũ chiếc chiếu xuống ngâm trong nước, dùng chân trái giẫm lên góc chiếu để tránh nước cuốn chiếc chiếu đi. Sau đó, cô liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai xung quanh mới thò tay vào không gian, lấy ra bột giặt, nước rửa chén, trước dùng nước rửa chén rửa bộ chén bát đũa.

Xoa nước rửa chén vào cọ cọ một tầng đen xám bong ra, có thể thấy là dơ đến bao nhiêu.

Tư Ninh Ninh trong lòng nặng trĩu, cô không thể tưởng tượng được Lương Khánh Hồng từ phần tử trí thức chuyển đến cái loại sinh hoạt như thế này, chênh lệch tâm lý có bao lớn chứ.

Nước rửa chén phối hợp với giẻ lau chuyên dùng, công năng làm sạch vô cùng tốt, Tư Ninh Ninh nhanh chóng rửa chén đặt qua một bên, lấy bàn chải từ trong gian ra, dùng bột giặt, thuốc tẩy để chà rửa sạch sẽ cái chiếu, cái chiếu này so với bộ chén đũa kia thì bộ chén đũa kia phải gọi là sư phụ rồi.

Tư Ninh Ninh đắm mình trong việc chà cái chiếu, hơn nửa giờ sau cái chiếu mới trở lại cái dạng màu sắc hồi xưa của nó, lại chà thêm vài lần, xác định sạch sẽ rồi cô mới đem toàn bộ vụn vặt thu vào trong không gian, giũ chiếu một chút rồi mang đồ trở về.

Cái chiếu được treo trên bãi cỏ chỗ túp lều. Tư Ninh Ninh tiến vào bên trong, buông chén đũa xuống, lại ở bên trong đó "lộp bộp leng keng" thu thập cái gì đó, lúc này Lương Khánh Hồng một câu cũng chưa nói, bất quá Tư Ninh Ninh vội ra vội vào mãi không ngừng. Lương Khánh Hồng vẫn âm thầm quan sát Tư Ninh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment