Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 315 - Chương 315: Trở Về Đội

Chương 315: Trở Về Đội Chương 315: Trở Về Đội

Editor: Hye Jin

Trong lòng Tư Ninh Ninh cứ như nai con chạy loạn không thể giải thích được, gương mặt ửng đỏ, quẫn bách gật đầu, chui vào bên trong xe, Hoắc Lãng đi theo xe ngồi bên cạnh cô.

Tư Ninh Ninh có chút khẩn trương: "Anh không phải ngồi phía trước sao?"

Đã hơn năm giờ chiều, mặt trời đã khuất núi rồi.

"Mặt trời, nắng."

“?”

Tư Ninh Ninh bất lực mà nhìn Hoắc Lãng.

Nắng còn đâu nữa mà còn nắng???

Hoắc Lãng cũng mặc kệ lấy cớ có hợp lý hay không, cảm thấy Tư Ninh Ninh đang nhìn mình, hắn liền quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, ánh mặt trời từ cửa sổ nhỏ phía sau chiếu vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là hình ảnh của đối phương.

Tư Ninh Ninh hô hấp cứng lại, mấy tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác: "Anh, nhiệm vụ lần này của anh có suôn sẻ không?"

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, dường như từ những ngày sau khi Hoắc Lãng rời đi, sau khi cô bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Hoắc Lãng, trong khoảng thời gian đó dường như đã có chuyện gì đó đã thay đổi.

Là thích sao? Thật sự thích sao?

Trước đây, dựa vào tình huống, là bởi vì cô cùng Hoắc Lãng ở bên nhau cảm thấy quen thuộc, Tư Ninh Ninh đã từng nghĩ tới, cô có lẽ nguyện ý cùng Hoắc Lãng thử xem, cơ mà chân chính đề cập đến "thích", "yêu" linh tinh, cô trong lòng bỗng sinh ra sự chần chờ, lại hoặc là nói, là kháng cự.

Tình cảm ký thác vào một người sẽ sinh ra chờ mong cùng ỷ lại, mà chờ mong cùng ỷ lại ....

Sẽ bị vứt bỏ.

Trong đầu cô thoáng hiện lên một tia chán ghét, Tư Ninh Ninh giật mình một cái, rõ ràng trời quá nóng, nháy mắt tia lạnh từ bên trong chui vào trong thân thể, vừa mới nhìn thấy vui sướng cùng kinh hỉ của Hoắc Lãng, nháy mắt rút đi.

"Thông suốt thuận lợi, hôm nay về thu xếp đồ đạc, ngày mai quay lại. Em có muốn về không? Nếu định về đội thì về nhà khách thu dọn đồ đạc xong anh đưa em trở về."

Hoắc Lãng nhẹ giọng nói chuyện, nhìn thấy Tư Ninh Ninh cong môi dần dần rũ xuống, cho thấy rõ ràng cô ấy không hứng thú, có tâm sự, Hoắc Lãng giương giương mi hơi nhăn nhăn lại: "Anh mấy hôm nay đi ra ngoài, trong huyện có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?"

Tư Ninh Ninh bình tĩnh lại và lắc đầu ngượng ngùng: "Không, không có, anh đừng đoán mò. Em trở về cùng anh đi, chờ lát về nhà khách thu dọn đồ vật, a đúng rồi .... Việc này có phải hay không cần đến chỗ Lương viện sĩ nói một tiếng, vạn nhất ngày mai chị ấy còn ở nhà chờ em?"

Hoắc Lãng nghe thấy tình tiết được tiết lộ trong lời nói của Tư Ninh Ninh, cười cười: " Hình như mấy ngày nay em và Lương Viện sĩ ở chung với nhau thật sự không tồi?"

Ở chung không tồi sao?

Tư Ninh Ninh hơi hơi ngơ ra suy nghĩ một chút, cười đắc ý: "Đại khái ở chung không tồi đi? Lương viện sĩ khá tốt."

Sự chú ý từ tình cảm bị dời đi chỗ khác, Tư Ninh Ninh dần dần khôi phục lại sự linh động, nhiều lời thường ngày, cong môi bắt đầu ríu rít nói chuyện: "Lương viện sĩ dạy em nhận biết thảo dược nè, cho em quyển sách chăn nuôi gia súc, gia cầm, chờ trờ về sửa sang lại bút kỳ này, đội sản xuất của chúng ta nói không chừng lại có nghề phụ khác để mà lựa chọn nữa. Còn có Lương viện sĩ chỗ ở hiện tại còn ở được, sau này lạnh một chút e là không được. Em có nói với Lương viện sĩ đội sản xuất cây tre nhiều, lần tới lên mang theo cây tre, giúp chị ấy sửa sang lại một chút..."

Nói lời này, Tư Ninh Ninh ánh mắt trộm ngắm Hoắc Lãng.

Lời tuy là cô nói, cơ mà nếu thật muốn làm, người làm việc này ... là Hoắc Lãng.

“Được rồi, hôm nay về đi chặt tre, ngày mai mang theo một ít, rảnh rỗi rút thời gian sang đó xuống tay làm." Hoắc Lãng gật đầu đồng ý không chút do dự đã đáp ứng rồi.

Nói xong, Hoắc Lãng lại hỏi tình hình hiện tại của Tư Ninh Ninh: "Mấy ngày nay trong huyện có động tĩnh gì hay không? Về chuyện Ngô Dũng?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu: “Tạm thời chưa có tin tức gì cả.”

Nếu không có tin tức thì cũng không biết tính toán của huyện, Hoắc Lãng trầm mặc một hồi: "Hôm nay trở về đi, ngày mai anh lên huyện hỏi thăm."

Hoắc Lãng hơi nghiêng người nhìn Tư Ninh Ninh, bàn tay to đưa ra ngoài muốn kéo Tư Ninh Ninh, phát hiện hiện tại còn ở trên xe, hiện trường còn một người thừa, Hoắc Lãng đè lông mày thông qua gương chiếu hậu nhìn Đơn Mãn Đường, không tình nguyện mà thu hồi tay lại, thanh âm lưu luyến, ôn nhu mà trấn an:

"Đừng lo lắng, chuyện này tuyệt đối sẽ không làm em chịu ủy khuất."

Đây là lời hứa hẹn của Hoắc Lãng.

Nhưng lời nói đó lọt vào tai của Tư Ninh Ninh và Đơn Mãn Đường, một người không tự nhiên cúi thấp đầu, "vâng" một tiếng còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu. Còn một cái khác thì ánh mắt trêu chọc rõ ràng, từ kính chiếu hậu nhìn sang hai người, chỉ là không khéo bị Hoắc Lãng bắt được.

Hoắc Lãng liếc qua với ánh mắt cảnh cáo, Đơn Mãn Đường ngay lập tức trở nên thành thật, lái xe có trật tự, quy quy củ củ không dám ngó loạn nữa.

Sau khi đến nhà khách thu dọn hành lý, Tư Ninh Ninh được trả tiền hoàn, có một ngày không ở, cô nhận tiền, nhận hộ tịch, đợi nhân viên kiểm tra phòng.

Ước chừng quay lại một tiếng rưỡi, xe dừng trước cây cầu trong rừng. Hoắc Lãng kêu Đơn Mãn Đường đến đón lúc 7 giờ sáng mai, rồi cùng Tư Ninh Ninh đi dạo một cách chậm rãi trong ánh hoàng hôn đổ xuống từ khoảng trống giữa những cái cây. Chậm rãi từ từ đi đến đội sản xuất ba đại đội Cát Lĩnh.

Trước đây cùng nhau đi chơi, Tư Ninh Ninh luôn có vô số điều muốn nói, nhưng hôm nay có chút bối rối, hai tay nhỏ bé bám vào quai balo, mắt nhìn thẳng đi thẳng về phía trước, an an tĩnh tĩnh một câu cũng không nói, nhìn bộ dạng còn giống tiểu thư khuê các không hề bước ra cửa hơn cả tiểu thư khuê các.

Mới mấy ngày không gặp nhau, bỗng nhiên xa lạ, không nên a.

Xách cái rương mây, Hoắc Lãng nhìn nghiêng nghiêng sang bên cạnh, khàn giọng nói: "Có tâm sự sao?"

"Hả ..." Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, đầu lắc như cái trống lạch cạch: "Không có."

"Sao em không nói lời nào?"

Hoắc Lãng hơi cúi người về phía trước, lấy một góc nghiêng mà nhìn cô gái nhỏ.

Tư Ninh Ninh lúc đầu còn vùi đầu xuống đất, nhưng khi bắt gặp ánh mắt buồn quái quái của Hoắc Lãng, không banh được, mặt lại đỏ lên.

Tư Ninh Ninh ánh mắt vội vàng chuyển qua một bên, sợ Hoắc Lãng sẽ hỏi lại, nên sau một lúc im lặng lại mở miệng nói: "Em có nghe qua một cách nói, người nhắm một mắt cũng có thể thấy được ánh sáng, thứ lọt vào mắt là màu trắng không nhìn thấy được màu đen."

Lời vừa dứt, Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn về phía đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Hoắc Lãng, đôi mắt nai đen trong veo, ngoài phản chiếu dáng vẻ của Hoắc Lãng lúc này còn mơ hồ có ý cổ vũ anh thử xem.

Hoắc Lãng không chút do dự, vô thức nhắm một mắt lại, chỉ chốc lát, Tư Ninh Ninh đã nghiêng cười cười thành tiến, Hoắc Lãng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Tư Ninh Ninh nói: "Vừa rồi có phải là anh vứt mị nhãn sang cho em đúng không? Anh đá lông nheo với em phải không?"

Hoắc Lãng sửng sốt một hồi, mới nhận ra là bị cô gái nhỏ lừa, "em" một tiếng, theo bản năng giơ tay, muốn cầm cái bím tóc của Tư Ninh Ninh trừng phạt.

Tư Ninh Ninh mới không cho anh ấy cơ hội, cười nhảy nhót né sang một bên: "Được rồi anh đừng có mà anh anh anh em em em nữa, bước chân nhanh lên! Trở về chứ tối rồi đây này."

Những bước đi của Hoắc Lãng muốn bắt kịp hơi khựng lại, lần thứ hai bước đi, lắc nhẹ đầu dung túng đuổi theo bóng hình cô gái xinh đẹp đằng trước.

Vào đến ranh giới đội sản xuất, các cô chú đang bận rộn ở khu đất ruộng dưới chân núi đã nhìn thấy hai người họ sôi nổi cất cao giọng dò hỏi: "A Lãng, thanh niên trí thức Tư, các người mọi việc đã xong xuôi rồi hả?"

"Thanh niên trí thức Tư, huyện trông như thế nào? Giờ đi tính là thấy việc đời ha? Ha ha ha!" Một ông chú thiện ý trêu chọc một chút.

Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, đang định trả lời thì một người chị dâu khác tiếp lời ông chú trước mặt: "Chú sáu à, chú còn chưa có lớn tuổi đâu sao mà hồ đồ rồi? Người ta thanh niên trí thức Tư đến từ thành phố. Trong thành đương nhiên còn tốt hơn huyện nữa là."

"Haiz, đúng rồi, là chú nóng quá hồ đồ rồi! Ha ha ha ~ "

Trong đất náo nhiệt một mảnh.

Tư Ninh Ninh gãi gãi đầu ngượng ngùng gật đầu cười cười chào, không nói gì đánh mắt sang Hoắc Lãng, cùng nhau đến nhà của Triệu Hoành Binh thông báo một tiếng.

Thương tích của Tư Ninh Ninh đã mờ đi, lúc trước quần áo mượn của vợ La Quốc Khánh đã giao cho chú Triệu Hoành Binh nhờ chú ấy có thời gian thì mang trả lại cho đội trưởng, rồi uyển chuyển tỏ vẻ mấy ngày nay trong huyện vẫn chưa có thông tin gì đáp lại.

"Không có động tĩnh gì? Một chút cũng không có? Đây là như thế nào nhỉ?"

Triệu Hoành Binh cau mày, bàn tay già nua gãi gãi da đầu phát ra tiếng động.

"Việc này không vội, ngày mai cháu đi sang đó hỏi thăm."

Hoắc Lãng lên tiếng: "Thanh niên trí thức Tư và thanh niên trí thức Mạc là thành viên của đội sản xuất ba chúng ta, đội sản xuất chúng ta bản lĩnh gì không có cũng không sợ người khác tìm việc, trong huyện mặc kệ thì chúng ta kiện lên trên."

Hoắc Lãng thái độ cứng rắn, ý tứ lõa lồ thực rõ ràng. Việc này sẽ dễ dàng hơn phần nào, có anh ấy ở, đội sản xuất ba tuyệt không có hại.

Triệu Hoành Binh lúc đầu vẫn còn lo lắng, nghe xong lời này lập tức như tìm được tâm phúc: "Được rồi, chúng ta đợi lời trong huyện thế nào, nếu thật sự không được thì cáo lên trên, đến lúc đó cùng đi đại đội tập hợp, chú đi."

“Vâng.” Hoắc Lãng khẽ gật đầu, liếc sang Tư Ninh Ninh: “Em về trước đi, nên vội gì thì vội, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, anh nói chuyện với đội trưởng một số chuyện."

Bình Luận (0)
Comment