Editor: Hye Jin
Triệu Hoành Binh cũng xua tay và nói: "Được rồi , thanh niên trí thức Tư, cháu nên về nghỉ ngơi trước đi. Còn có chút chuyện, để hôm này đơn độc chú nói với cháu."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nhận lấy rương mây từ Hoắc Lãng, xoay người rời đi.
Trời đã nhá nhem tối, Tư Ninh Ninh đạp lên làn khói từ bếp các xã viên, trở lại căn nhà thanh niên trí thức, lúc này các cô gái thanh niên trí thức ngồi đầy một nhà chính, mọi người đang ăn cơm.
Tư Ninh Ninh bước lên bậc cửa, âm thanh thu hút tất cả mọi người quay lại, Mạc Bắc gật đầu với Tư Ninh Ninh, Tống Thư Hãn là người thứ hai phản ứng lại, cười ngượng ngùng gọi "Thanh niên trí thức Tư", những người khác đều ngạc nhiên, mãi một lúc mới phản ứng lại kịp.
"Thanh niên trí thức Tư!"
"Ninh Ninh, cậu đã trở lại!"
Lý Lăng Nguyên là người đầu tiên đứng dậy vui vẻ chào chào, Từ Thục Hoa Tưởng Nguyệt, đám người theo sau vọt tới vây quanh Tư Ninh Ninh kéo vào bên trong phòng.
“Đã trở lại, đã trở lại." Tư Ninh Ninh xua xua tay, cong môi thành một nụ cười nhỏ: “Mọi người ngồi ăn cơm đi, tớ đi thu dọn đồ đạc trước. ”
"Ăn cơm chưa? Muộn lắm rồi, không kịp làm, mọi người còn chưa động đũa, mỗi người bớt bớt cho cậu một chén?"
“Không cần đâu, các cậu ăn đi, tớ ăn trong huyện rồi mới về." Tư Ninh Ninh mỉm cười tiến vào trong phòng, mọi người nghe lời liền ngồi trở lại bàn tiếp tục ăn, Tưởng Nguyệt cầm hộp cơm đi theo sau Tư Ninh Ninh đi vào trong phòng, nương theo ánh sáng mà nhìn Tư Ninh Ninh: "Không có việc gì chứ?"
Tưởng Nguyệt giọng nói rất thấp, hỏi xong mới nói: "Mạc Bắc nói là cậu bị viện sĩ trong huyện mang đi, mang cái sách gì? Tớ không tin đâu, đầu hắn đã bị người ta đập thành như vậy ... Hơn nữa các cậu hôm đó đi đâu vội vội vàng vàng."
"Hôm đó có chút tai nạn ngoài ý muốn, bất quá không có gì đại sự. Tớ chính là vừa vặn theo xe bò đi lên huyện, tạm thời chăm sóc cậu ấy một chút. Lúc sau bởi vì tớ là nữ đồng chí, không có tiện, hơn nữa còn phải sang chỗ viện sĩ bên kia, đội trưởng mới mang Tống Thư Hãn mang lên huyện."
Sáng hôm sau khi Mạc Bắc nhập viện, Triệu Hoành Binh đã đến bệnh viện, chú ấy đã đề với Tư Ninh Ninh để khớp lời khai, sợ truyền ra không dễ nghe, sợ làm khủng hoảng cô một cô gái.
Lời nói của Tư Ninh Ninh hoàn toàn dựa theo những gì mà Triệu Hoành Binh dặn dò, giống y như những gì Tưởng Nguyệt đã nghe, nhưng Tưởng Nguyệt vẫn không tin, tiếp tục hỏi: "Còn cuốn sách mà viện sĩ cấp đâu? Đưa tớ nhìn nhìn chút."
Tư Ninh Ninh vỗ nhẹ vào cái rương mây: "Toàn bộ bên trong này, không riêng gì sách, còn có bút ký của Lương viện sĩ, đều vô cùng quý giá, chờ ngày mai ánh sáng tốt chút tớ lấy ra cho cậu xem."
Nhìn thấy dáng vẻ kiên định và đầy tinh thần của Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt cảm thấy tim mình co rút, không biết có nên tin hay không, cuối cùng vẫn chọn cách gật đầu: "Vậy được rồi, cậu đừng có quên, sáng mai tớ phải xem."
Cho dù đó là sự thật hay không, đến lúc đó sẽ biết.
"Được rồi, mau đi ăn đi! Tớ đi lấy nước rửa mặt. Kiệt sức lắm rồi, muốn rửa mặt ngủ sớm một chút."
"Vậy được rồi, cậu làm gì làm đi! Lát nữa tớ cũng phải đi rửa chén." Tưởng Nguyệt vội vàng ra khỏi phòng.
Tư Ninh Ninh cười mỉm, tay vỗ vỗ cái rương cho hết bụi bẩn, đẩy cái mùng ra đẩy cái rương vào trong, rồi cái hộp dưa ngâm tạm để dưới chân giường để ngày mai rửa sạch, ngày mai bớt thời gian để xem làm cái gì thì tốt.
Sau đó, Tư Ninh Ninh chống tay xuống giường ngồi xuống mép giường nghỉ ngơi một lúc rồi mới thu dọn quần áo đi giặt.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, thanh niên trí thức chuyển từ yên tĩnh sang ồn ào, rồi ồn ào thành yên tĩnh, đèn trong phòng vụt tắt, trong bóng tối, Từ Thục Hoa và những người khác hỏi Tư Ninh Ninh về chi tiết mấy ngày qua. Tư Ninh Ninh trả lời tương tự với câu trả lời của Tưởng Nguyệt.
Có lẽ biết mấy ngày này trong huyện Tư Ninh Ninh có lẽ không dễ dàng, thấy người không có ý nói nhiều, Từ Thục Hoa mấy cậu ấy cũng không hề mở miệng hỏi, đơn giản kể lại cho Tư Ninh Ninh tình hình đội sản xuất mất ngày hôm nay.
Tỷ như, lớp học xóa mù chữ đã được xây dựng xong rồi. Triệu Hoành Binh đã sử dụng gạch nung và ván gỗ để xây dựng rất nhiều "bàn học". Giống như Tưởng Nguyệt đã đề xuất trước đó, cũng xin bên đại đội bên kia, nghe nói kính mấy ngày tới sẽ đưa tới.
Bảng đen yêu cầu sơn đen cũng vậy, hiện tại lớp xóa mù chữ bên kia đã dùng gỗ làm thành bảng đen, chỉ chờ sơn lên thôi.
Ngoài ra, cái ruộng thí nghiệm Nam Sơn bên kia, mặc dù số lượng nấm thu hoạch trên mỗi khúc gỗ không giống nhau nhưng thu hoạch vẫn rất ấn tượng.
Cứ thử nghĩ xem, có hơn 40 hộ gia đình trong đội sản xuất ba. Lần đầu tiên được thu hoạch nấm trồng trong ruộng thí nghiệm, Triệu Hoành Binh đã phân mỗi nhà hai cân, cứ như vậy cuối cùng còn dư tận nửa cái sọt nữa.
Vì chủng nấm do Tư Ninh Ninh nghiên cứu nên Triệu Hoành Binh luôn ghi nhớ nó, xong việc nữa cái sọt kia được đưa đến chỗ thanh niên trí thức. Đã được Từ Thục Hoa các cậu ấy rửa sạch xé nhỏ ra, mấy hôm nay đều phơi ở bậc thang, ngày mai lại dọn ra phơi thêm một ngày nữa, bỏ vào túi lưu trữ lại có thể dành mùa đông từ từ ăn.
Khi Từ Thục Hoa và những người khác nói những điều này, Tư Ninh Ninh nghe thực nghiêm túc, cô trong lòng suy nghĩ, dựa theo những lời nói vậy, lúc trước cô cấp Triệu Hoành Binh hai cái bao khuẩn nấm, ít nhất được 120 kg nấm.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên trồng, còn một số chi tiết vẫn chưa đâu vào đâu, sau khi từ từ tìm hiểu thì chắc chắn năng suất thu được còn ấn tượng hơn.
Điều quan trọng nhất là từ khi trồng đến khi đậu quả là bao nhiêu ngày?
Hôm họ đi xem phim là ngày 3, hôm nay là ngày 12, nấm đã đưa lại đây được ba ngày, tức là bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín ...
Tư Ninh Ninh nằm trên giường, ngón tay thủ thế đếm đếm, chỉ mất sáu ngày để thu hoạch được nấm.
Đúng là không thể không nói khí hậu bên này thực sự quá thích hợp cho việc gieo trồng nấm.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, chưa nói đến thu hoạch trong sáu ngày, có thể là bảy ngày, có thể là mười ngày, riêng ruộng thí nghiệm một tháng cũng có thể thu hoạch ba bốn trăm cân.
Theo giá rau tương đối rẻ, tính theo giá rau dưa đi, hai xu một cân, 400 cân tính xuống là 8 đồng.
Điểm làm việc của đội sản xuất ba được tính theo giá trị. Một điểm làm việc là bốn xu. Dựa theo cách tính vậy, công điểm cao nhất là 10 suốt một tháng chính là 12 đồng.
Đây là một lao động tráng niên kiếm được trong một tháng, chưa kể các chi phí như ăn uống,… Lại xem so với trồng nấm, so với ngày ngày xuống đất làm việc, thật sự thoải mái hơn không ít, rút ra thời gian rảnh rỗi là có thể xử lý một tháng 8 đồng tiền, sao không thể?
Tiếng ồn ào trong phòng dần dần lắng xuống, một lúc sau mới có tiếng thở đều đặn, Tư Ninh Ninh yên lặng tính toán, sau một lúc động tác hơi hơi chậm lại, gối đầu lên tay trái từ từ nhắm mắt lại ngủ say.
Cùng lúc đó, bên kia, Hoắc Lãng bước ra khỏi sân của Triệu Hoành Binh, Triệu Hoành Binh đốt đèn dầu, thu dọn đồ đạc.
Trần Liên Mễ giúp dọn mấy cái sọt rách từ trong phòng để tạp vật ra, trong miệng lẩm bẩm khó hiểu: "Trời đã tối rồi ông còn lu bù ở đây làm cái gì? Cái phòng tạp vật để đồ 800 năm nay bất động, tự dưng nửa đêm lôi ra dọn dẹp."
"Trời ơi cái bà này sao nói nhiều lời như vậy? Bà thì hiểu được cái gì? Lúc nãy bà không nghe A Lãng nói cái gì sao? Cán bộ từ thủ đô tới đây thăm, còn muốn tới đại đội chúng ta! Cái gì gọi là cái gì đó nhỉ?"
Triệu Hoành Binh sờ cằm, lắp bắp một lúc mới nói: "Ồ, đúng đúng kêu là thị sát theo lệ thường! Lại đây xem thành quả lao động của đội sản xuất chúng ta, tìm hiểu đội sản xuất chúng ta kiếm tiền như thế nào!"
"Mấy ngày trước A Lãng đi công tác xa, tôi thấy tám phần là đi tiếp vị cán bộ từ thủ đô này đến, lúc này đánh giá không phải cái gì mà thị sát theo lệ thường, người ta tới là quen biết A Lãng, lại đây thăm A Lãng nhân tiện đi dạo vài vòng." Trần Liên Mễ hừ hừ lên tiếng.
Triệu Hoành Binh không tức giận mà còn cười: "Nhân tiện thì làm sao? Kia chính là cán bộ từ thủ đô đến! Mấy đội sản xuất khác mà muốn cái gọi là 'nhân tiện' này còn không có cơ hội đâu! Bà nhìn đi, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt đó."
Triệu Hoành Binh hất cằm: "Mau phụ tôi dọn dẹp đi! Sáng mai tôi sẽ qua dọn dẹp lau bụi, ở cửa kê thêm cái bàn nhỏ, đến lúc đó thêm cái ghế dựa, lại thêm ấm trà, đây chính là phòng khách kiểu thành phố đấy."
Trần Liên Mễ không biết văn hóa nhiều lắm, chẳng hiểu cái gọi là phòng khách trong miệng Triệu Hoành Binh nhắc đến là gì, căm giận mà mắng lầm bầm, động tác trong tay lưu loát không ít.
Một đêm vội vàng trôi qua, sau khi ăn sáng, Tư Ninh Ninh thu dọn giường đệm, mấy ngày không ở, liền cảm thấy trên giường có chút bụi.
Khi Tư Ninh Ninh thu dọn đồ đạc, cô nhớ tới lời Tưởng Nguyệt nói ngày hôm qua, buổi sáng tỉnh dậy phải đọc sách cô từ chỗ viện sĩ mang về, kết quả đâu?
Sáng dậy muộn, còn chưa kịp ăn sáng, rửa mặt xong, Tưởng Nguyệt bưng hộp cơm chạy ra ngoài vừa tết tóc, làm Tư Ninh Ninh nhịn cười không đậu luôn mà.
Tư Ninh Ninh đem chăn ẩm trên giường bên ngoài phơi khô, đem hộp rau ngâm hôm qua đem về giếng rửa sạch sẽ, sau đó đặt ở bậc thang cạnh cửa cho khô ráo, sau khi cho thỏ ăn một ít cỏ. Cô đóng cổng nhà thanh niên trí thức, đi về phía đội sản xuất.