Editor: Hye Jin
Vốn dĩ tưởng về đội sẽ đi qua chỗ chuồng heo bên kia làm việc, kết quả vừa mới ra khỏi nhà thanh niên trí thức thì đụng phải Triệu Hoành Bình đi tới.
"Này, thanh niên trí thức Tư, chuẩn bị đi chuồng heo sao?"
“Vâng , Đội trưởng, chú tới bên này là … tìm cháu có việc gì sao? ” Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, nhớ tới tối hôm qua Triệu Hoành Binh nói có chuyện nào đó đơn độc tìm cô nói chuyện, mà hôm nào tám phần là hôm này.
Chắc chắn rồi, Triệu Hoành Binh cười toe toét và gật đầu đắc ý: "Chuyện như vậy, thanh niên trí thức Tư đúng là đứa nhỏ thông minh, cái gì đều đoán được hết. Đi, vừa đi vừa nói chuyện."
Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ khi được khen, ngượng ngùng gật đầu, cất bước đi theo bên cạnh Triệu Hoành Binh.
"Vốn là an bài cháu làm việc ở chuồng heo, mấy ngày nay cháu ở huyện không về, chú đã phái người khác tiếp nhận việc chuồng heo bên kia, vừa lúc ban xóa mù chữ bắt đầu đi học rồi, thanh niên trí thức Tư, khoảng thời gian này cháu có thể chuẩn bị chương trình học."
"Vâng, cháu biết rồi đội trưởng."
Vừa đi vừa nói, cô đến gần ban xóa mù chữ mới thành lập, xung quanh giống như bị cối nghiền đá lăn qua, hiện giờ phẳng lì một mảnh, một đám trẻ con đang ở bên đó chơi trò chơi.
Nhìn thấy Triệu Hoành Binh và Tư Ninh Ninh đi tới, Mao đản nhanh chóng bỏ chân xuống, ngoan ngoãn đứng lên : "Chào chú Hoành Binh / Chào cô giáo Tư."
Bảy tám đứa trẻ cách gọi Triệu Hoành Binh khác nhau, còn gọi Tư Ninh Ninh thì đồng nhất gọi là "Cô giáo Tư", khiến cô kinh ngạc một phen.
Triệu Hoành Binh liếc nhìn Tư Ninh Ninh, biểu tình đắc ý: "Thế nào thanh niên trí thức Tư? Đám trẻ này không tệ lắm đúng không."
Tư Ninh Ninh sửng sốt trong giây lát, thì ra mấy đứa nhỏ gọi cô là "cô giáo" là do Triệu Hoành Binh dạy .
Lúc đầu cũng có chút khó hiểu, nhưng sau khi phản ứng lại, Tư Ninh Ninh lại không cảm thấy cái gì: "Là khá tốt, chỉ là cháu không nghĩ sẽ nhanh như vậy."
Đây là sự thật, Tư Ninh Ninh luôn cho rằng phương diện này cần phải chờ chính thức khai giảng, từ từ cô sẽ nói với bọn nhỏ.
Cô đã nói trước đó với Triệu Hoành Binh, dù gì thì cô cũng không phải là một giáo viên thực sự, cô luôn cảm thấy việc để người khác gọi mình là giáo viên có loại cảm giác mình đang "dát vàng" lên mặt, hơi chút xấu hổ.
“Hahaha, chú nói mà, an bài này, không sai!” Triệu Hoành Binh cười to mấy tiếng, tay hướng về phía trước: "Đi dạo thanh niên trí thức Tư, vào trong xem một chút.”
Tư Ninh Ninh đi theo vào nhà xem bên trong.
Lớp học xóa mù chữ là một căn phòng lớn, giống như những gì Tư Ninh Ninh đã nghe hôm qua, bảng đen vốn đã treo lên, lan can chống trộm trên cửa sổ cũng đã được lắp đặt. Cửa số giấy hiện tại vẫn còn, chờ kính được chuyển đến hẳn một lần nữa tu chỉnh.
Ngôi nhà rộng khoảng 30 mét vuông, có 22 chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ và gạch không nung, con số này dựa trên số lượng trẻ em mà nhóm sản xuất đăng ký tham đi học, cái này Tư Ninh Ninh nắm được số lượng.
Tư Ninh Ninh dạo trước dạo sau một vòng, lớp học xóa mù chữ hai bên đều có cửa sổ, hơn nữa phần ngói có chừa lại hai khối, chờ kính đến lại lắp vào, cho nên ánh sáng thực không tồi, bốn góc cũng rất là sáng.
Cô gật đầu vừa lòng, đi ngang qua bàn học nhỏ duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt bàn, mặt bàn cũng đã được bào bào cẩn thận, viết chữ không lót đồ bên dưới cũng không xuất hiện cảm giác bị cộm.
Triệu Hoành Binh thực sự rất coi trọng chuyện này, cái gì nghĩ ra đều được an bài tốt.
"Đội trưởng căn nhà này làm phòng học là có thể, cơ mà công xã đạt nhiệm vụ thành lập ban xóa mù chữ, nhằm vào người lớn .... Chúng ta chỉ chú trọng đến đứa nhỏ, quay đầu lại bên công xã bên kia có nói hay không?"
Tư Ninh Ninh có chút lo lắng rằng Triệu Hoành Binh quá cấp tiền chăm lo cho đứa nhỏ, quay đầu lại công xã bên kia không báo cáo được công việc.
"Thanh niên trí thức Tư, chuyện này cháu không cần lo lắng, mấy ngày qua chú đã thu xếp xong.”
Triệu Hoành Binh xua tay giải thích:
"Ban ngày người lớn lo xuống đất tranh công điểm nào có thời gian đi học, ban ngày cháu với thanh niên trí thức Tưởng đến đây dạy mấy đứa nhỏ, còn buổi tối mỗi nhà cử một người, cháu với thanh niên trí thức Tưởng thay phiên nhau đến đây dạy."
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Được rồi, đội trưởng, ngài an bài là được, chúng cháu nghe an bài."
Triệu Hoành Binh "haha", vẫy vẫy tay: "Bên này đã nhìn rồi, kia chúng ta đi sang bên ruộng thí nghiệm bên kia nhìn xem? Đám nấm bên kia cũng cần quy hoạch một chút."
Ngay khi Triệu Hoành Binh nói điều này, Tư Ninh Ninh biết chú ấy đã có ý tưởng trong lòng, cho nên thuận thế gật đầu: "Vâng."
Theo sau vẫn luôn yên lặng chờ đợi Triệu Hoành Binh lên tiếng, lúc chú ấy nói, cô cẩn thận lắng nghe:
"Chú còn tưởng, nấm chuyện này ít nhất cũng phải một thời gian, nào biết nó dễ dàng thành đến như vậy? Thanh niên trí thức Tư, cái túi hôm nọ cháu làm ra kia là cái gì .... ách .... hạt giống nấm!"
Trong mắt Tư Ninh Ninh, kết quả thu hoạch nói chung không quá mấy lý tưởng, trong mắt chú Triệu Hoành Binh là một cực đại kinh hỉ, hơn nữa vô cùng vừa lòng.
Ngẫm lại cũng không có gì khó hiểu, trong thời buổi này vật tư các loại đều thiếu, các công xã không kiếm được phân bón hóa học, nhân lực cũng không đủ, hoa màu thu hoạch cũng không hề lý tưởng, đối với phương diện nấm này đương nhiên kỳ vọng không hề quá cao.
"Không có gì, chỉ là cháu thuận tay nghiên cứu một chút thôi ... Việc này khó khăn cũng không có lớn, chỉ cần chú ý tiểu tiết các công đoạn là được, quay lại đội trưởng tìm được người tỉ mỉ thích hợp, cháu có thể dạy lại cho mọi người, rồi từ đó mọi người từ từ dạy lại ."
"Cái này được, nhưng không vội, năm nay ruộng nấm thí nghiệm này là một phần thành công, quay đầu mùa đông nông nhàn, chú tổ chức người đem những người rảnh rỗi tập trung lại, cho nên phương diện hạt giống này ..."
Triệu Hoành Binh dừng lại một chút, cười "hắc hắc": "Chuyện này vẫn là thanh niên trí thức Tư tới, việc này tính công điểm cho cháu, trừ cái ban xóa mù chữ, mỗi tháng cộng thêm 30 công điểm, cháu xem vậy có được không?"
Trên thực tế, những lời của Triệu Hoành Binh kỳ thực đã lấy ý kiến đa số mọi người. Tư Ninh Ninh nói không khó, không phiền, sự thật có phải hay không, Triệu Hoành Binh thật thật giả giả không phân biệt được. Hơn nữa người ta là người đọc sách không giống với người nhà quê bọn họ.
Triệu Hoành Binh thực sự sợ rằng 30 công điểm quá ít, cho nên bồi thêm một câu: "Hiện tại vẫn chưa ổn định, không dám bảo đảm với cháu, chờ nấm lớn lên ổn định quay đầu cháu muốn ăn nấm thì cứ đến chỗ đó mà lấy, cháu xem có được hay không?"
Việc nuôi cấy khuẩn nấm hiện tại người khác làm không được, đối với Tư Ninh Ninh căn bản không phải là chuyện gì khó, kiên nhẫn chút là được, hơn nữa chỉ cần bảo tồn tốt là có thể dùng được thật lâu ...
Tư Ninh Ninh không cảm thấy sức lao động của mình là rẻ, cơ mà việc nào ra việc đó, một tháng 30 công điểm thật sự có thể, còn về việc lấy nấm gì đó không quan trọng, nếu muốn ăn thì trước cửa nhà thanh niên trí thức bên cạnh giếng có thể chỉnh mấy khối gỗ mục trồng một ít.
Bất quá mua đồ vật, người khác tính toán tiền công cho bạn, thương lượng thêm, nào có người ta cấp nhiều, bạn thấy nhiều đòi bớt?
Tư Ninh Ninh gật đầu : "Được, nhưng đội trưởng, quá trình nuôi cấy sợi nấm cần có cồn cùng một ít chai lọ kín trong suốt .... À Mấy cái bình hay hộp gì đều có thể, mấy cái thôi."
"Cồn là tiêu hao mỗi lần đều cần dùng, hơn nữa nồng độ càng cao thì càng tốt."
Triệu Hoành Binh cần chuẩn bị đồ vật cô cần thiết phải nói rõ ràng.
Việc này lỡ không nói, quay đầu Triệu Hoành Binh phái người đến tìm cô học, đến lúc đó phát hiểu yêu cầu cần dùng đến cồn những vật dụng linh tinh, người ta đầu tiên có lẽ sẽ cảm kích cô, rồi cũng sẽ giật mình khi yêu cầu những thứ này mà cô lại không nói, trái lại tự mình xuất tiền túi ....
Không phải ai cũng có ác tâm, Tư Ninh Ninh cũng không phải muốn nghĩ người ta quá xấu.
Cô muốn dùng chính khả năng của mình để kéo cuộc sống mọi người tốt hơn một chút, tận hết khả năng, phàm là chuyện gì cần nắm đúng chừng mực, quá mức thiện ý sẽ khiến người khác sinh ra nghi kỵ, cuối cùng tạo thành kết quả mệt thân, mệt tâm, kia không phải kết quả cô mong muốn.
Triệu Hoành Binh hiểu ý gật đầu: "Cồn, chai lọ có nắp đậy kín ... Được rồi, chuyện này chú nhớ rồi. Kia thanh niên trí thức Tư cái hạt giống lần trước đồ vật đều là cháu bỏ tiền ra? Sao cháu không nói muốn tiếng, thế này làm sao mà được?"
Tư Ninh Ninh gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Xuống nông thôn cháu có mang ít cồn và iot để nhỡ bị thương, trầy da hoặc vết thương nhỏ, tự mình xử lý. Lúc ấy nghiên cứu lấy ra sợi nấm để nuôi cấy thành bao khuẩn nấm vừa vặn cháu có nên dùng trước, bất quá không nhiều, không dùng được tới lần hai."
Tư Ninh Ninh giải thích ngắn gọn lý do tại sao cô có những thứ này, và cũng nói với Triệu Hoành Binh một cách uyển chuyển rằng những thứ cồn hay iốt là dự phòng tình huống thương tích, số lượng không nhiều.
Triệu Hoành Binh gãi đầu tấm tắc gật đầu lia lịa: "Hiểu hiểu, việc này chú hiểu được."
Cô gái nhà người ta nghiên cứu ra thành quả, bọn họ nếm ngon ngọt, chẳng lẽ chỉ muốn nếm ngon ngọt mà thôi.
Những khó khăn trong phương diện nghiên cứu bọn họ vô pháp chia sẽ, trong quá trình yêu cầu tiêu dùng gì tổng sẽ bổ sung một số bộ phận, không biết thì thôi, một khi mà biết thì không thể mặc kệ.
Chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng thì sao mà được.