Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 370 - Chương 370: Đan Găng Tay

Chương 370: Đan Găng Tay Chương 370: Đan Găng Tay

Editor: Hye Jin

Nhìn chằm chằm vào những ngọn cây xanh thẫm một lúc, Tư Ninh Ninh âm thầm đưa ra quyết định.

Mọi việc vẫn phải xử lý, không để bị vấp mưa mà vướng chân.

Ngày mốt mồng tám tháng chạp cô vẫn phải đi một chuyến vào trấn, đem bếp lò ra ngoài, nhân tiện đi xem có thể gặp mặt được anh em Cố gia không?

Hơn nữa……

Đếm thời gian, đã đến lúc Hoắc Lãng quay lại.

Đang suy nghĩ gì đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "rầm", Tưởng Nguyệt ngồi xuống băng ghế nhỏ: "Cậu làm sao vậy?"

Tưởng Nguyệt vùi đầu vươn cổ xem Tư Ninh Ninh đang làm cái gì.

Tư Ninh Ninh tỉnh táo lại, đưa đôi găng tay cho Tưởng Nguyệt xem: "Tớ đan găng tay á!"

Găng tay đã được đan một chiếc rồi, chiếc còn lại nằm trong tay Tư Ninh Ninh, chỉ còn một phần cổ tay nữa là xong.

Găng tay được làm bằng sợi len cashmere màu đỏ tía, và chỉ cần nhìn vào lớp lông tơ sáng bóng trên bề mặt đã cảm thấy ấm áp. Cơ mà hình như cậu ấy làm .... không được đẹp .....

Có ngón tay rộng đến chịu không nổi còn có ngón thì chút xíu không biết có vừa không?

Tưởng Nguyệt ngập ngừng nhìn chằm chằm vào đôi găng tay.

Tư Ninh Ninh là người mới bắt đầu nên chỉ đọc mấy lần bản vẽ hướng dẫn trong hộp đựng sợi len cashmere, biết chính mình đan không có đẹp, vội vội thu hồi quay lưng không cho Tưởng Nguyệt xem: "Tớ vừa mới học, đan không được tốt."

"Không có à, cái này khá tốt rồi."

Tưởng Nguyệt thành thật nói: “Giữ ấm được là được rồi, còn phải xinh đẹp làm cái gì?"

Tư Ninh Ninh cảm thấy có đạo lý, rũ mắt nhìn cái bao tay trong sọt, Tư Ninh Ninh đánh mất ý niệm.

Vốn dĩ cô muốn đưa cho Hoắc Lãng, nhưng khi nó đan thành thế này, Tư Ninh Ninh thật sự không có mặt mũi mà đưa cho người ta.

Sau khi suy nghĩ một chút, Tư Ninh Ninh quay đầu lại hỏi Tưởng Nguyệt: "Cậu cảm thấy có thể sao?"

“Đúng vậy! ” Tưởng Nguyệt kiên định gật đầu.

Tư Ninh Ninh im lặng, liếc nhìn Tưởng Nguyệt tay, đoán chừng Tưởng Nguyệt có thể đeo được, cho nên liền nói: "Tớ đan gần xong rồi á, chờ đan xong tặng cho cậu nha!"

"!" Tưởng Nguyệt hai mắt mở to như cái trứng gà: "Thiệt hay giả dậy?"

Có lẽ là biết Tư Ninh Ninh không bao giờ nói dối, gương mặt Tưởng Nguyệt nở nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ: "Được, tốt quá, kia, kia, ..."

"Kia, kia, kia ...." cả nửa ngày cũng không ra được cái gì, Tưởng Nguyệt cộc lốc cười: "Tớ giúp cậu làm việc nha! Cảm ơn găng tay của cậu!"

Tư Ninh Ninh mỉm cười: "Được, về sau cặn than trong bếp lò cậu giúp tớ dọn sạch nha."

"Được, được, hihi."

Khi mọi chuyện đã ổn định, Tưởng Nguyệt ngồi ở một bên, chống cằm nhìn Tư Ninh Ninh đang đan găng tay, đợi đến khi Tư Ninh Ninh hoàn thành xong việc đưa găng tay cho Tưởng Nguyệt, Tưởng Nguyệt vui vẻ đầu tiên mang thử vào, xác định mang vừa xong thì cẩn thận tháo găng tay ôm vào trong ngực.

Tư Ninh Ninh thấy cậu ấy chuẩn bị áp dưới đáy hòm đến nơi thì ngây người hỏi: "Cậu làm gì?"

“Hì …” Tưởng Nguyệt ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh: "Em trai tớ gửi thư đến nói, bên nó mùa đông liên tục đến tháng ba năm sau lận, bên kia nó còn lạnh hơn bên này, tớ định đem găng tay này gửi cho em tớ."

"...... Em ấy có thể mang được sao?"

“Tay của nó nhỏ, còn nhỏ hơn tay của tớ." Tưởng Nguyệt đưa tay lên cho Tư Ninh Ninh nhìn, cười một tiếng: “Tớ lớn lên giống ba tớ, khó coi, còn em trai lớn lên giống mẹ tớ, lớn lên thanh tú, khung xương cũng nhỏ, nó có thể mang."

Tư Ninh Ninh gật đầu, không nói nữa.

Dù sao thì đồ tặng Tưởng Nguyệt, cậu ấy muốn làm gì cũng được, tùy cậu ấy đi.

Ngồi quây quần quanh bếp lò, Tư Ninh Ninh pha cho mình một cốc sữa mạch nha, đổ một ít vào cái ly cho Tưởng Nguyệt, đang định uống sữa mạch nha xong thì tổng kết kinh nghiệm làm găng tay một lần nữa, kết quả ngoài cửa thình lình thò vào một cái đầu:

"Tư Ninh Ninh ơi, em có chuyện muốn tìm chị! Chị ra đây được không?"

Là Hòa Cốc.

Nhỏ mà lanh, nói chuyện không quên nháy mắt tinh nghịch, nói xong không đợi Tư Ninh Ninh đáp lại, cất bước chạy sang bên hông nhà thanh niên trí thức.

Tư Ninh Ninh hai hớp uống cho hết cốc sữa mạch nha, thả cái ly lại trên bàn: "Tớ đi xem một chút rồi trở lại."

“Ồ!” Tưởng Nguyệt gật đầu đáp ứng: "Cậu đi đi."

Tư Ninh Ninh đi theo ra khỏi phòng, đến bên hông nhà không thấy Hòa Cốc đâu, dọc theo sườn núi hướng đi lên trên một đoạn, ngay đường rẽ gặp được một người đàn ông cao to đứng bên gốc cây.

"Lần này anh đã học được cách thông minh rồi?"

“Anh không rõ ở chỗ thanh niên trí thức có người nào không, nên để Hòa Cốc đi qua xem xét trước.” Hoắc Lãng mặc một thân áo khoác quân đội, bên trái cầm bình nước có cái giỏ tre lồng vào trong để mà giữ ấm, tay phải xách thêm một cái gói hàng siêu lớn.

"Bên ngoài lạnh như vậy, đi ra ngoài sao em mặc ít như vậy."

"Em đang ngồi trong phòng ngồi quanh bếp lò, khá ấm áp."

Hoắc Lãng vòng ra khỏi cái gốc cây lớn, không tán đồng với lời nói của Tư Ninh Ninh, buông cái ấm nước xuống, tháo cái túi ngay tại chỗ.

Tư Ninh Ninh xoa xoa hai tay, hôm nay cô đang mặc một chiếc áo len cổ lọ phong cách cổ điển màu nâu nhạt. Ở trong phòng có bếp lò nên ấm, ra ngoài thì đúng là hơi lạnh.

Hoắc Lãng lấy áo khoác quân đội trong cái túi, bỏ đi cái lớp gói bên ngoài khoác lên người Tư Ninh Ninh: "Em thử xem, năm nay phát áo mới anh không lấy, anh đổi sang áo nữ."

Áo khoác quân đội cơ bản giống nhau, phân chia theo nam nữ là lớn nhỏ.

Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy vai của mình trùng xuống, cái áo khoác nặng tầm tám chín cân, thậm chí đến tận 10 cân.

Bỏ qua cái nặng, hai tay Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng kéo tròng vào trong áo, trên người cảm giác lạnh từ từ rút đi, ấm áp từ đầu đến chân.

"Anh cho em mặc, anh mặc cái gì?

Tư Ninh Ninh xoay đầu tới lui đánh giá áo khoác quân đội dài đến bắp chân, bên trong bông tràn đầy, nén chặt, chẳng trách ấm áp còn nặng dữ vậy.

Hoắc Lãng buồn cười siết chặt vạt áo Tư Ninh Ninh, cài cúc lại: "Trên người anh đang mặc không phải là áo khoác?"

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn anh ấy.

Đúng vậy, Hoắc Lãng cũng mặc một chiếc áo khoác quân đội, thoạt nhìn khá mới, Hoắc Lãng bận vào cực kỳ soái luôn, cơ mà so sánh với áo khoác cô đang mặc, cái áo Hoắc Lãng lập tức lấy được dấu vết cũ.

Tư Ninh Ninh phồng môi, Hoắc Lãng biết cô đang suy nghĩ gì nên buộc gói hàng kỹ lại, xách ở trong tay, không có áo khoác quân đội, cái bao thu lại không ít.

Hoắc Lãng một tay cầm gói đồ, tay kia nhấc cái ấm, khẽ chạm vào Tư Ninh Ninh dỗ dành: "Được rồi, áo này của anh còn mặc được mấy năm nữa, hơn nữa lần tới còn phát nữa."

"Vậy lần sau là khi nào? Năm sau còn phát sao?"

“Năm nay đã phát." Hoắc Lãng do dự một chút, sau đó lắc đầu cười cười: "Lần tới là ba năm sau."

Đôi mày nhướng lên của Tư Ninh Ninh lại ấn trở lại: "Vậy cái trên người anh đã mặc được ba năm?"

“Ừ, đều dùng vật liệu bền đẹp."

Sợ Tư Ninh Ninh bắt hắn đem áo quân đội đôi cân nhắc một chút, Hoắc Lãng bổ xung: "Lần này anh đi vào trong huyện mới đuổi kịp huyện phát áo nếu không phải anh lanh lẹ áo này không lấy được nữa."

Tư Ninh Ninh không còn cách nào đành đánh mất ý niệm, chuyển chủ đề khác: "Mấy hôm nay em đang học đan áo len, găng tay, chờ em biết đan em làm cho anh."

Bình Luận (0)
Comment