Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng nhanh chóng đáp lời: “Được!”
Tư Ninh Ninh mím môi, ánh mắt đảo quanh Hoắc Lãng: "Năm nay đan áo len cũng muộn rồi, nhiều nhất chỉ có thể đan một đôi găng tay!"
“Không sao, tương lai sẽ có vô số mùa đông. ” Hoắc Lãng trầm giọng khàn khàn, nói chuyện biểu tình có chút ủ rũ.
Tư Ninh Ninh vẫn luôn đang nhìn anh ấy, thấy vậy thì hỏi: "Làm sao vậy anh?"
Hoắc Lãng lắc đầu, bất động nhìn sương xám mông lung trên trời.
Vốn hắn tưởng rằng năm nay tuyết rơi sớm, vậy mà đi ra ngoài hơn nửa tháng, người đã trở về, tuyết vẫn chưa rơi ...
Hoắc Lãng khẽ thở dài, mơ hồ cảm thấy tiếc nuối khôn nguôi.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này còn phải được sự đồng ý của người bên nhà Tư Ninh Ninh, một sớm một chiều không thể gấp được, liền chỉ có thể đem tiếc nuối cùng cô đơn áp xuống dưới, một tầng rồi một tầng áp xuống.
Nở nụ cười, đưa gói hàng và cái ấm nước đưa cho Tư Ninh Ninh, cười cười: "Anh không tiễn em đi vào, vừa rồi chỉ mới về nhà, chú Hoành Binh bên kia còn chưa có đi sang thông báo."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nhìn thấy ấm nước lại lên tiếng: "Nhà anh có ấm nước dùng không? Anh làm sao đồ vật gì cũng đưa sang em vậy? Thanh niên trí thức có bếp lò, cả ngày đều có nước ấm uống, cái này anh mang về đi, lấy về nhà."
"Cho em thì em cầm đi."
Hoắc Lãng cường ngạnh đưa cho Tư Ninh Ninh: "Cầm cho chắc đừng có làm rơi."
Lớp gang bên trong không thể làm rơi vỡ, không chuẩn mà làm rơi bể hết thì coi như xong.
Tư Ninh Ninh cũng biết điều này, vừa giãy dụa vừa đẩy lui cô cũng không dám dùng sức mạnh.
Lôi kéo một hồi vẫn nằm trong tay mình, Tư Ninh Ninh thật hết chỗ nói.
Hoắc Lãng nhanh chóng lùi lại mấy bước, cười vẫy vẫy tay: "Trở về đi em, ngày mai sáng sớm anh đi vào thị trấn mua thịt, buổi sáng trở về bảo Hòa Cốc gọi em sang, đến lúc đó em nấu cơm."
Tư Ninh Ninh chậm rãi gật đầu, không nhịn được cười trước cái bộ dạng Hoắc Lãng đứng ở nơi đó chờ mong nhìn cô, cô xách cái ấm nước, kẹp cái túi, tay còn lại đưa ra vẫy vẫy: "Về đi anh, em vào nhà đây!"
"Ừ."
Hoắc Lãng không dứt khoát được, đứng ở chỗ nhìn Tư Ninh Ninh thân ảnh biến mất mới chậm rãi xoay người, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên vui vẻ, chân dài bước đến nhà Triệu Hoành Bình.
Nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh ngồi nghiêng trên mép giường để mở gói hàng.
Cái túi nhỏ đừng nhìn không lớn lắm chứ trọng lượng không nhẹ, tận 3-4 cân chứ không ít.
Khi Tư Ninh Ninh đang mở đồ, Tưởng Nguyệt đang ngồi trên giường đối diện, hai tay chống dưới giường, rũ chân nhìn nhìn.
Ngay khi Tư Ninh Ninh mở gói hàng ra, Tưởng Nguyệt đã không kìm được mà "vèo" một cái, đáp xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Oa, không thể chê nha."
“Cái gì không thể chê?" Tư Ninh Ninh kỳ quái mà nhìn sang.
Tưởng Nguyệt chống cằm nhìn vào cái ấm nước nóng có một cái vỏ giữ ấm xung quanh, rồi ánh mắt rơi vào cái bọc trong người Tư Ninh Ninh: "Cậu nhìn đi, ngày mùa đông, áo khoác quân đội cho cậu, ấm nước giữ ấm cũng có, dầu gió này, rồi kem bảo vệ tay nè, còn có thuốc sương nữa."
Tưởng Nguyệt vẻ mặt cường điệu nói thêm : "Đây không phải một câu để bụng được, cẩn thận mà nói, đây là sự quan tâm của người già."
“Phốc ——”
Tư Ninh Ninh bị Tưởng Nguyệt chọc cười.
Mà đúng như vậy, Hoắc Lãng luôn muốn chiếu cổ hết thảy mọi thứ xung quanh cô, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm và cẩn thận của anh ấy.
Buồn cười cười một lúc, Tư Ninh Ninh bình tĩnh mở cái lọ thuốc sương, lộ bên trong là một cái bình sứ trắng, vặn cái nắp phát hiện bên trong còn một lớp cách, là màn nilon kéo mấy lần không được, cuối cùng vẫn là Tưởng Nguyệt ra tay giúp đỡ.
"Cái thuốc sương này tốt lắm, trước kia mẹ tớ có dùng qua, khi dùng thì đẩy ra một cái khe hở, dùng xong thì đẩy vào, tớ nghe mẹ nói như vậy đồ bên trong mới không hư được." Tưởng Nguyệt giải thích, đem cái thuốc sương đưa cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh hiểu ý gật gật đầu, đưa sát vào chóp mũi ngửi thử, mùi rất thơm thuộc về loại dễ ngửi.
Thử lấy ra mấy thứ trong đống đồ, đào ra được thuốc cao, quẹt một cục ra, mặt Tưởng Nguyệt nhăn thành cúc hoa.
".... Mỗi lần dùng một chút là được, cậu lấy ra nhiều như vậy làm gì?"
Tưởng Nguyệt đau khổ đến mức tặc lưỡi, nhìn cái bộ dáng y như Tư Ninh Ninh đang dùng đồ của chính mình vậy.
"..." Tư Ninh Ninh nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới phàn nàn: "Một chút như vậy thì bôi được cái gì."
Vừa nói vừa quẹt một cục ra bôi lên mu bàn tay, ngửi ngửi thử.
"Trời ơi, cậu chỉ đổ ra mu bàn tay ngửi thử mà đổ ra một đống thế này á???" Tưởng Nguyệt trừng muốn lòi con mắt ra ngoài: "Tư Ninh Ninh cậu đúng là người đàn bà phá của mà! Người bình thường nào nuôi nổi cậu."
Tư Ninh Ninh cười xấu xa, vô tội chớp mắt một cái: "Vậy thì cậu cẩn thận một chút, coi chừng tớ ăn vạ cậu đấy."
Không biết là do Tư Ninh Ninh trêu hay là bị chọc tức, sắc mặt Tưởng Nguyệt bạo hồng: "Ném cậu ra cửa liền đó cậu có tin hay không?"
“Ha ha ha ha ~”
Tư Ninh Ninh thích trêu đùa Tưởng Nguyệt nhất, mỗi lần nhìn thấy Tưởng Nguyệt nổi điên cô đặc biệt cảm thấy thú vị.
Bên này hai cô gái đang tranh cãi, bên kia, tại nhà của Triệu Hoành Binh, Hoắc Lãng đang ngồi ở bàn trong phòng chính trò chuyện với Triệu Hoành Binh.
"Lúc trước sáu con thỏ mang sang chỗ thanh niên trí thức, cháu đoán xem ngày hôm qua đem lại cho chú bao nhiêu cháu biết không? Tận 27 con đó.”
Dáng vẻ Triệu Hoành Binh khoa trương: "Còn để lại bên thanh niên trí thức 6 con nữa, cháu nhìn xem thanh niên trí thức Tư có năng lực quá nhỉ?"
Hoắc Lãng trong lòng nói: Vợ tương lai của hắn, có thể không có năng lực được sao?
Trước mặt thì cười cười: "Đúng vậy!"
Nói chuyện qua lại, đại khái biết được những chuyện xảy ra trong đội sản xuất nửa tháng ra cửa, Hoắc Lãng bị Triệu Hoành Binh lôi kéo đi giải quyết vấn đề ưu tư.
"Thỏ này nhiều, khá vậy đó nhưng không đủ phân từng nhà trong đội, cháu nghĩ xem như thế nào mới tốt?"
"Còn nữa, sắp tới mùng 8 tháng chạp rồi, thêm đoạn thời gian nữa là ăn tết, năm nay công điểm còn chưa có tính ra tới, giết heo, phân đồ ăn cũng không một mống dùng được."
Triệu Hoành Binh chìa tay ra đếm những vấn đề cần giải quyết vào cuối năm.
Hoắc Lãng yên lặng nghe một hồi, mới nói: "Vậy dựa theo trước kia phân phối không được sao? Bao nhiêu công điểm thì phân bấy nhiêu lương, nếu là có dư thì xem nhà nào đồng ý muốn phân lương hay là muốn đổi thành tiền. Còn về thỏ thì ..."
Hoắc Lãng dừng lại, nghĩ đến lời Triệu Hoành Binh nói, trong tay chỉ có 27 con thỏ, không thể chia ra toàn bộ đội sản xuất, hơn nữa con thỏ này không chỉ thanh niên trí thức ra lực, đội sản xuất cũng cấp công điểm, nơi nào nói không thể phân cho mọi người.
"Con thỏ tính là thưởng thêm đi, nhà ai thấy thịt heo ít quá không đủ ăn cuối năm muốn ăn thêm thịt thì để bọn họ lấy tiền tới mua."