Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 372: Về Thành Thăm Người Thân

Chương 372: Về Thành Thăm Người Thân Chương 372: Về Thành Thăm Người Thân

Editor: Hye Jin

Triệu Hoành Binh cau mày, không biết là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi, đầu óc không đủ dùng, thô lỗ cào trán, không thể hiểu được trọng điểm trong lời nói của Hoắc Lãng: "Dùng tiền mua có phải không thích hợp không? Chú thấy giống y như nhà tư bản."

“Đây làm sao có thể coi là tư bản? ” Hoắc Lãng liếc nhìn mái tóc bạc trắng hai bên của chú Triệu Hoành Binh, cười bất lực, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ bàn, tiếp tục phân tích đề tài này với Triệu Hoành Binh:

"Thanh niên trí thức bên kia nuôi thỏ, đến cuối năm đội sản xuất không phải đã cho công điểm rồi? Chú nếu không thể lý giải được thì đem cái này xem như là nghề phụ đi, những đại đội khác kinh doanh nghề phụ đều đi theo cái hướng này, hàng hóa là đi ra công xã, tìm đường ra ở cửa hàng bách hóa hoặc là tiệm cơm quốc doanh, còn lại đều để lại cho xã viên đội sản xuất của mình ăn."

"Đại đội Hồng Kỳ cách vách chúng ta đội sản xuất bảy chú biết đến chứ? Cháu thường đi ra đó, bên kia nghề phụ là trồng củ sen nuôi vịt, xã viên ngẫu nhiên xuống hái ngó sen ăn không quan trọng, nhưng nếu mà nhiều quá hoặc là muốn trứng vịt thì yêu cầu công điểm hoặc là tiền để đổi."

Củ sen này tuy là trồng lấy kinh tế nhưng vẫn thuộc về rau dưa, là loại đại trà, phúc lợi, xã viên hằng ngày không có đồ ăn thì hái về ăn không quan trọng, lấy nhiều phải trả tiền.

Giống như trứng vịt, một con vịt nuôi dưỡng để đẻ trứng cần hai ba tháng, mỗi ngày đẻ một trứng không tính là sản lượng nhiều, tự nhiên là quý hơn với củ sen.

Giá cả tăng, tất nhiên, không cho phép xã viên tùy ý ăn uống.

Trứng vịt còn như thế này, huống chi con thỏ mập mạp như vậy?

Hoắc Lãng có thể tưởng tượng được nếu lần này không trở lại, Triệu Hoành Binh đầu óc không nghĩ được không chừng đem thỏ này cấp miễn phí cho mọi người, một là xã viên vì phân không đều nhau cãi cỏ không nói, chuyện này truyền đến các đội sản xuất đó sợ là xã viên các đội khác muốn điên tiết cả lên, muốn tới đội sản xuất ba bóp chết.

Đây là thịt.

"Sao chú không nghĩ đến chuyện này nhỉ?"

Triệu Hoành Binh vỗ vỗ đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ: "A Lãng cháu về thật đúng thời điểm, nếu mà cháu không kịp đánh thức chú sợ là cuối năm đội sản xuất còn phải đánh nhau mất!"

Triệu Hoành Binh chưa bao giờ nghĩ đến việc phân phát mọi thứ miễn phí, chỉ là trong tiềm thức hắn đem con thỏ phân vào nhóm lương thực thực phẩm, haizzz hắn là đầu óc không đủ dùng, vẫn cứ luôn rối rắm với cái tỉ lệ phân phối, một con thỏ thì bao nhiêu lương, như nào mới thích hợp, như nào mới khiến mọi người trong lòng yên ổn.

Câu nói của Hoắc Lãng lúc này đã đánh thức Triệu Hoành Binh:

"Vậy dựa theo lời cháu nói đi, chờ trễ chút chú đi ra bên ngoài phóng tin tức, đem chuyện này nói một câu. Quay đầu lại bán con thỏ được tiền toàn bộ để vào quỹ của đội sản xuất, về sau đội chúng ta sửa chữa cái gì thì ưu tiên sử dụng tiền trong này."

Hoắc Lãng cười cười, uống một ngụm nước, gật đầu nói: "Được, chú."

Khi chủ đề chuyển sang kinh doanh nghề phụ, Triệu Hoành Binh lại không khỏi thở dài: "Năm nay nhiều chuyện, không bắt kịp thời cơ, nếu không mùa đông năm nay sẽ có vài cây nấm. Chờ sang năm yên ổn thì nói không chừng chúng ta có thể như đội sản xuất cách vách, đưa nông sản lên trấn lên huyện cung hàng hóa."

Chuyện này vội quá, lớp xóa mù chữ mới xây xong thì theo sao là thu hoạch vụ lúa thu, vốn là nói đuổi kịp trước khi bắt đầu đông thu thập mấy gian phòng trồng nấm, kết quả chờ tới thời điểm thì bị lúa mì vụ đông, rồi cải dầu vụ đông làm vướng tay chân.

Triệu Hoành Binh chỉ cảm thấy đáng tiếc, chuyện này nhìn chỉ như kéo dài một năm, thực tế xác thực không phải vậy.

Sau năm mới, việc dọn dẹp nhà cửa sẽ rất tốn thời gian đúng không?

Rồi xếp kệ, sửa lỗ thông gió cũng cần thời gian?

Trồng thử cũng cần thời gian?

Trước và sau, thế nào cũng đáp vào khoảng thêm hai tháng nữa.

"Ván đã đóng thuyền thì sớm muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Không cần hai tháng đâu, chờ giao heo xong chú chọn chỗ, cháu dẫn người đi dọn dẹp.”

“Đội sản xuất chọn ra 10 chàng trai khỏe mạnh, tụ tập lại nhiều nhất hai ngày là có thể dọn dẹp gọn gàng.”

"Cái này sao ...." Triệu Hoành Binh sờ sờ cằm: "Chú thấy được đấy!"

Hai ngày tới hắn bớt thời gian tìm Tư Ninh Ninh hỏi thử xem, nếu tốc độ mau thì cuối năm có thể thực nghiệm một phen trước hay không?

Sự việc gần như xong xuôi, vừa lúc ca tráng men nước đã uống cạn, Hoắc Lãng đẩy cái ca tráng men ra giữa bàn, đứng dậy chuẩn bị cáo từ về nhà, vừa lúc đứng dậy thì bị Triệu Hoành Binh gọi lại:

"A Lãng, sắp đến Tết rồi, cháu sắp xếp như thế nào? Năm nay không về nhà xem một chút sao?"

“Năm nay trước cháu không quay về." Hoắc Lãng dừng một chút, cụp mi xuống, trong đầu lướt nhanh qua tình huống hiện tại, một lúc sau hắn mới ngước mắt lên, cười vui vẻ: “Chờ thời tiết ấm lên một chút lại nói, năm nay lạnh, đi cháu không yên tâm."

Thường thì khi hắn không ở nhà, Hòa Cốc và Sớm Mầm có thể nhờ Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ chăm sóc, cuối năm thì ai cũng vội, từng nhà từng nhà vội vàng đoàn tụ ăn tết, lúc này phiền toái Triệu Hoành Binh không thích hợp.

Triệu Hoành Binh không nghĩ nhiều, mấy năm nay Hoắc Lãng an bài như vậy, hắn căn bản biết tính tình Hoắc Lãng, năm ngoái hắn không hỏi đến.

Năm nay bởi thanh niên trí thức đến đội, cuối năm đại đội truyền tin lại đây, thanh niên trí thức đội hắn có danh ngạch về thành thăm người thân, bảo hắn tính toán thời gian an bài.

Triệu Hoành Binh nghĩ đến điều này, cho nên thuận miệng hỏi Hoắc Lãng một câu.

Bất quá nói tới đây, Triệu Hoành Binh cũng tiết lộ với Hoắc Lãng về việc thanh niên trí thức sẽ trở về thành phố thăm người thân tết năm nay: "Đi từ Nam ra Bắc mất cả một hai ngày, chú nghĩ nếu là cháu cũng về, đánh giá có thể cùng thanh niên trí thức Tư trở về."

Hoắc Lãng gật đầu, hắn vẫn luôn nhớ Tư Ninh Ninh khóc, nói là nhớ bà ngoại, cho nên thuận miệng hỏi một câu: "Thanh niên trí thức thăm người thân được mấy ngày vậy chú?"

Nếu kỳ nghỉ dài, rời nhà lâu Tư Ninh Ninh có thể ở nhà thêm vài ngày thăm bạn bè cũng tốt.

"Hẳn là 10 ngày, chú cân nhắc trước 25 cho bọn họ nghĩ đi mua vé, có thể mua ngày nào thì đi ngày đó, an bài thời gian xong thì năm sau trở về trước ngày 8 là được."

Phương nam mùng 8 tháng giêng, nhiệt độ dần ấm lên, đến lúc đó xuống đất cần người.

Hoắc Lãng gật đầu, Triệu Hoành Binh lại hỏi: "Lần trước cháu nói muốn xin đất nền, thế nào? Có phải nhìn trúng chỗ nào rồi không?"

Hoàn cảnh không ổn, hộ nào cũng sống eo hẹp, nói chung không ai xây nhà mới trừ khi cần thiết, muốn xây nhà mới cũng phải thắt lưng buộc bụng, dành dụm năm sáu năm mới dám mở miệng xin phê đất.

Hoắc Lãng nói muốn xây nhà, nếu là có nền nhà tốt thì không cần nói gì, Triệu Hoành Binh sẽ đều phê.

"Nếu cháu chưa có chỗ thích thì chú đề cử cho cháu vài chỗ, nếu có thì tốt, nói ra là được, chúng ta người một nhà, dễ nói chuyện."

Bình Luận (0)
Comment