Editor: Hye Jin
"Vâng ..." Đôi mắt của Hoắc Lãng mơ hồ nhìn ngoài cửa: "Khối đất sau lưng nhà cháu bên kia là được rồi."
Nghĩ đến điều gì đó, bất giác bồi thêm một câu: "Chú không cần suy xét quá nhiều, hết thảy theo quy củ là được."
Hoắc Lãng không muốn Triệu Hoành Binh vì hắn mà đi cửa sau, một là hắn không muốn, hai là hắn không thể làm thế, hơn nữa cũng không cần.
Hoắc Lãng đến là lấy danh nghĩa cá nhân xin nền nhà với Triệu Hoành Binh. Nói trắng ra, đó là hắn đơn thương tách khẩu, cùng đất nền Trần gì không có quan hệ lớn, nhưng nếu xem vào mối quan hệ đặc thù của Sớm Mầm và Hòa Cốc, trước khi Sớm Mầm và Hòa Cốc trưởng thành, cả ba người chính là người một nhà.
Nói cách khác, tương đương một mình Hoắc Lãng cầm hai phần nền nhà.
Chuyện này thực ra rất dễ giải thích, chỉ sợ ai đó làm người quá tích cực thì sẽ nháo ra chuyện thị phi.
Hoắc Lãng không muốn sau này xây nhà xong, khi Tư Ninh Ninh dọn đến, người khác sẽ khoa tay múa chân, vì thế cố gắng hết sức cự tuyệt khả năng "đặc thù", không để người ta bắt lấy bất cứ manh mối nào.
Mọi việc đều tuân theo quy luật, giữ nghiêm bổn phận của mình, có thể tránh được mũi nhọn thì tránh, tận khả năng tạo thành phiền toái cho bản thân, cũng không gây phiền phức cho người khác.
Triệu Hoành Binh nhớ lại một lúc, có lẽ cũng biết Hoắc Lãng đang nói đến mảnh đất nào, cân nhắc một hồi, Triệu Hoành Binh "chậc chậc": "Mảnh đất chỗ đó sao? Có phải hơi nhỏ quá không? Hơn nữa tre già nhiều quá không dễ dọn sạch mà xây nhà..."
"Mùa đông năm nay đi lại khó khăn, gạch ngói không thể vận chuyển vào được. Vẫn còn sớm. Nếu được phê duyệt thì cháu dọn dần, dọn dăm ba bữa là xong, không có gì đáng ngại đâu chú."
Lúc trước khi hắn tới xin đất nền, Hoắc Lãng đã uyển chuyển đề cập chuyện xây nhà hai tầng, Triệu Hoành Binh không có phản đối, còn nhiều lần trấn an Hoắc Lãng.
Xây nhà cần rất nhiều nguyên vật liệu, chỉ cần Hoắc Lãng có khả năng lấy đủ gạch ngói thì có thể xây bao nhiêu tầng tùy thích, chẳng ai quản được.
Bởi vì mấy lời này, Hoắc Lãng trong lòng sớm có chú ý, nói đến đây thì cùng Triệu Hoành Binh nói về ý nghĩ của chính mình:
"Cháu muốn xây một ngôi nhà hai tầng, đủ phòng ở là được, ở đằng sau thì làm thành sân sau, trồng rau nuôi gà."
"Trước an bài như vậy đi, căn nhà Trần gia chờ tương lai Hòa Cốc cùng Sớm Mầm nam cưới nữ gả đến lúc đó xây mới cũng không muộn."
“Được, được.” Thấy Hoắc Lãng đã có chú ý, Triệu Hoành Binh gật đầu liên tục nói: "Cháu có chủ ý đã an bài ổn thỏa là được ... Hôm nay về trước đi chờ hai ngày nữa chú bận xong thì chú qua đo đạc cho cháu."
"Vâng, phiền phức chú."
"Thôi thôi, người một nhà không nói những lời này, có cái gì phiền với không phiền? Trẻ tuổi mà cứ ăn nói như vậy chú lười phản ứng cháu. Đi đi về nhà đi!"
Triệu Hoành Binh đen mặt xua tay xua đuổi Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng cười ngây ngốc, đi ra khỏi sân.
Trên đường về nhà, nghĩ đến những gì Triệu Hoành Binh nói, Hoắc Lãng bước đi chậm rãi nhìn lên bầu trời sương mù, trong lòng thầm nghĩ.
Năm trước hắn khẳng định không có biện pháp cùng nhau đi với Tư Ninh Ninh, cũng không thể kéo Tư Ninh Ninh năm sau cùng hắn trở về, nhưng hắn với Tư Ninh Ninh chuyện này ...
Thành thật mà nói, Hoắc Lãng không muốn đợi đến ngày mai, nếu hôm nay có thể cưới Tư Ninh Ninh về nhà hắn muốn cưới ngay lập tức, vấn đề là Tư Ninh Ninh vẫn chưa sẵn sàng, Hoắc Lãng không muốn ép Tư Ninh Ninh, và bây giờ hắn có thể làm là yên lặng chờ đợi, chờ đợi đáp án của Tư Ninh Ninh hắn mới thực hiện các bước tiếp theo được.
Cơ mà chờ cũng không có nghĩa là ngoan ngoãnngồi chờ, hắn vẫn phải có hành động gì đó.
Ví dụ, để cho những người thân cận của Tư Ninh Ninh biết về sự tồn tại của hắn, để khi hắn không ở, người nhà buộc Tư Ninh Ninh thân cận gả cho người khác thì ...
Nghĩ đến đây, phảng phất như là có thật vậy, những cái sự kiện đen tối kia hiện lên trước mắt. Hoắc nhíu mày thật sâu, gương mặt không vui, trong lòng lập tức ra quyết định, chờ ngày mai gặp Tư Ninh Ninh nhất định phải nói cho rõ ràng, đem cái nguy cơ tiềm tàng này hủy diệt mới được.
Hoắc Lãng điều chỉnh lại tâm trạng, cân nhắc lời phải nói trong lòng, bất giác vừa nghĩ vừa nghiêm túc lạnh lùng, đi ngang qua ngõ nhỏ gặp được Đầu Hổ nghịch ngợm nhất trong đội.
Đầu Hổ nhìn thấy vẻ mặt của Hoắc Lãng giống y như Diêm Vương, quá sợ, nó dán cả người vào vách hèm, đứng nghiêm không dám nhúc nhích, thẳng đến khi Hoắc Lãng đi xa thật xa mới trề môi mắt đỏ hoe khóc rống lên chạy về nhà.
Đầu Hổ vừa chạy vừa nghĩ, mẹ quả nhiên không lừa nó đâu!
Anh Hoắc là từng ở chiến trường, từng cầm súng, trong tay dính máu của người xấu, cho nên khí thế mới hù người như vậy!
Umm ~ thật là khủng khiếp!
Mặc dù đã được dạy phải tôn trọng Hoắc Lãng, không được không lễ phép, Đầu Hổ vẫn cảm thấy đôi khi Hoắc Lãng thực sự quá đáng sợ.
Vẫn nhà chạy nhanh về nhà nhận thôi, thừa nhận là trứng gà do mình ăn vụng đi!
Đầu Hổ khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, mặt như đưa đám chạy về.
Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, người đi làm đồng lần lượt về nhà, đây cũng là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày ở chỗ nhà thanh niên trí thức.
Cửa phòng chính vừa đóng, Tống Thư Hãn ngồi sau cánh cửa, khuôn mặt ửng đỏ vì gió lạnh: "Hôm nay đã trồng ra cải dầu rồi, không còn việc gì làm sáng mai có thể ngủ ngon."
"Làm sao có thể ngủ ngon ? Trời lạnh cóng." Lý Lăng Nguyên lau bùn trên giày ở cửa, đẩy cửa vào phòng, ngồi vào bên cạnh Tống Thư Hãn.
Bên ngoài quá lạnh, không muốn chạy qua phòng bên kia lấy cái ly, cho nên Lý Lăng Nguyên thuận tay cầm cái ly của Tống Thư Hãn, nhấc cái ấm nước đổ nước vào.
Nước nóng bốc khói nghi ngút, Lý Lăng Nguyên không chê nóng quá, thổi thổi hai ba lần mới nhấp nhấp uống.
Tống Thư Hãn bất lực thở dài: "Ly tre nhiều như vậy, cậu lại lấy một cái đánh dấu lên rồi để bên này dùng là được, sao lần nào cũng lấy của tớ."
"Hì hì ..." Lý Lăng Nguyên cười lúng ta lúng túng, lê sang một bên: "Tớ quên mất á! Lần tới nhớ rồi, đừng nóng giận, đừng nóng giận nha!"
Tống Thư Hãn không phải thực so đo mấy cái này cho lắm, đôi khi hắn bất lực, Lý Lăng Nguyên cầm đi hắn lại phải trở về lấy.
Lý Lăng Nguyên cũng biết tính tình của Tống Thư Hãn, biết Tống Thư Hãn sẽ không tức giận nên mới thường xuyên chơi xấu như thế này, nếu là Mạc Bắc thì hắn không dám.
Tống Thư Hãn bất lực lắc đầu, khi nhìn thấy Lý Lăng Nguyên chân cởi giày và tất, chuyển tằm mắt sang, nhất thời phải cảm thán: "Sao chân cậu lại biến thành như thế này?"
Lý Lăng Nguyên bàn chân sưng đỏ, đặc biệt là ngón chân, chân cậu ấy bình thường thon dài, hiện giờ tất cả đông lạnh tròn, có ngón chân còn xanh tím, mơ hồ còn có dấu vết máu.
“Do là giá rét cóng á, không phải chuyện gì to tát đâu.” Khi được Tống Thư Hãn hỏi, Lý Lăng Nguyên không ngượng ngùng gì lắm, đưa chân vào gần bếp lò bên cạnh sưởi ấm, cộc lốc cười vui tươi hớn hở.
"Tớ nghe nói trong đội có nhiều hộ nghèo không bỏ tiền mua giày, mùa đông xuống đất còn mang giày rơm nữa đó, vết chai trên chân dày đến nửa tấc .... Có người tổn thương nặng do giá rét cậu đoán thế nào? Cả mảng da từ ngón chân đến gót chân đều bị lột ra ...."
"Cậu nói xem bàn chân là chỗ thịt non nhất, thường xuyên mang giày cỏ, rồi đạp bùn đất rồi đất cứng đủ cái gai góc, làm sao con người ta kiên trì được nhỉ?"
"Cậu đã thành thế này rồi, còn quan tâm người khác kiên trì như thế nào?"
“Tớ không phải là cảm khái một chút thôi sao?" Lý Lăng Nguyên rụt cổ, vừa nói chuyện vừa gãi gãi ngón chân.
Khi trời lạnh, bàn chân của hắn tê cóng vì lạnh, cơ bản hắn không cảm thấy ngứa, nhưng khi ấm lên thì không chịu được, cho nên máu ở trên chân là từ như vậy đến.
Có lẽ là vây quanh bếp lò thân thể ấm áp, Lý Lăng Nguyên cảm thấy được thể chất và tinh thần lười biếng, không khỏi thở dài: "Tớ xem như đã cảm thấy được, quần chúng nông dân cơ sở không hề dễ dàng, chúng ta phải học tập tinh thần này, nếu có thể kiên trì nhẫn nại xuống dưới, Tống Thư Hãn, về sau chúng ta có thể thành châu báu."
"Đừng có lấy tay moi chân chụp vào người tớ!"
"Này, cái người này."
Tống Thư Hãn trợn mắt nhìn Lý Lăng Nguyên liếc mắt một cái: "Này không nói nữa, nếu không đêm nay chúng ta chen chúc một chút ngủ chung đi."
Chật chút, đắp hai cái chăn hẳn không quá mức lạnh vậy.
Bên kia Mạc Bắc không cần lo lắng, nhà cậu ấy có gửi đến chăn bông dày ấm áp, trừ chăn còn có áo khoác quân đội, đem quần áo khoác lại rồi đắp chăn, quá êm.
Tống Thư Hãn nói xong, không đợi Lý Lăng Nguyên trả lời, Mạc Bắc đang ngồi trên bàn trong phòng chính đọc sách bên ánh đèn dầu, đột nhiên lên tiếng: "Giường nhỏ xíu như vậy, hai người ngủ làm sao mà trở mình được?"
Tống Thư Hãn đưa mắt về phía Mạc Bắc, sau khi nghĩ lại, hắn cảm thấy đúng là Mạc Bắc đúng thực tế, ngủ không được: "Mạc Bắc cậu có ý tưởng gì không?"
Tay Mạc Bắc đang lật từng trang sách hơi dừng lại, như thể sau khi cân nhắc, đưa ra hai lựa chọn:
"Cùng nữ thanh niên trí thức thương lương một chút, chúng ta tạm thời chuyển sang bên nhà chính ngủ, hoặc là hai ngày nay rút thời gian đi mua bếp lò."
Điều kiện kinh tế của Lý Lăng Nguyên không giống Mạc Bắc và Tống Thư Hãn, sau khi nghĩ xong liền giơ tay lên nói: "Kia nếu không chúng ta sang chỗ các nữ đồng chí thương lượng một chút."
Tống Thư Hãn lắc đầu phản bác: "Không được, như vậy không thích hợp."
Mặc dù Tống Thư Hãn từ chối đề nghị đầu tiên của Mạc Bắc, cơ mà đề nghị thứ hai cũng không quá tán thành.
Không cần nghĩ ngợi, Mạc Bắc cũng biết hai người đang nghĩ gì nên nói thẳng: "Bếp lò tớ có thể nghĩ cách mua, nhưng tớ đã mang bếp về, các công việc sau tớ không phụ trách."
Tống Thư Hãn ngẩn ngơ, một bên Lý Lăng Nguyên nhấc tay: "Tớ sẽ làm."
Nói xong, hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Điều kiện gia đình tớ không tốt, tiền tớ không có, chỉ được cái chân tay làm được việc, giao cho tớ là được."