Editor: Hye Jin
Mạc Bắc khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh đọc những dòng cuối cùng trang giấy, sau đó bình tĩnh lật trang.
Tống Thư Hãn im lặng, nhìn bộ dạng của Mạc Bắc thở dài: "Mua bếp lò tớ chia với cậu, cơ mà tiền trong tay hiện tại không đủ, chờ tháng sau mới góp được."
Nhà họ Tống cũng có gửi tiền cho Tống Thư Hãn, sau này Tống Thư Hãn không muốn gia đình nuôi dưỡng, cho nên biểu lộ ý tứ, nói không có tiền sẽ gửi điện báo về nhà, tạm thời không cần gửi tiền cho hắn.
Sau này, Tống Thư Hãn một lần bỏ tiền ở thanh niên trí thức mua trứng gà, ngày thường ở đội ngẫu nhiên trao đổi đồ ngon với xã viên, tiền trong tay thất thất bát bát xác thực là thừa không bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, trước đây Tư Ninh Ninh nói bỏ ra 5 đồng để mua một cái bếp, bây giờ đã qua lâu rồi, thời tiết lạnh lợi hại, giá bếp lò không biết có dâng lên hay không, điều này khó mà nói.
Vì những chuyện này, Tống Thư Hãn mới không đồng ý với đề nghị mua bếp lò.
Bây giờ việc mua bếp lò đã được quyết định, Tống Thư Hãn sẽ phải gửi một lá thư về nhà để xin sự trợ giúp từ người thân ....
Không có biện pháp gì khác, công điểm ở đội sản xuất còn chưa có ổn định, muốn trông cậy vào nó cũng không trông cậy được.
Nghĩ đến đây, Tống Thư Hàng xoa xoa khuôn mặt, sầu trong lòng.
Nghĩ đến hắn đã 17, 18 tuổi rồi còn tiêu tiền của cha mẹ, tâm tư thật sự bất kham, xấu hổ, bất lực, cơ mà không mở miệng xin cha mẹ thì để Mạc Bắc mua bếp lò hắn không có cái mặt mũi để cọ dùng.
“Ừm.” Mạc Bắc không biết Tống Thư Hàng trái tim đang xoắn xuýt, lại nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không vội."
Căn phòng chính bỗng trở nên yên ắng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vỏ hạt được nướng, cháy và nứt ra ở trong bếp lò .
"Này? Mấy nữ thanh niên trí thức hôm nay đi đâu rồi? Sao không thấy ai hết cả vậy?" Lý Lăng Nguyên ngây ngô lắc đầu nhìn xung quanh, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí vi diệu phảng phất đâu đây.
Hắn mơ hồ nghe thấy những lời vụn vặt truyền đến từ bên kia căn phòng, Lý Lăng Nguyên vươn cổ nhìn về phía phòng của nữ thanh niên trí thức: "Này! Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh, các cậu làm gì thế? Sao hôm nay không ra ngoài, nhà chính có bếp lò ấm áp hơn trong phòng nhiều, các cậu ra đây đi chúng ta cùng nhau nói chuyện."
“……”
Lời nói nhỏ đột ngột dừng lại, sau một hồi im lặng, giọng nói lớn của Tưởng Nguyệt từ vách vách truyền đến: "Cơm nấu xong rồi, các cậu ăn trước đi! Bọn tớ lát nữa mới ra."
"Ồ!"
Cho nên mấy cô gái đang làm cái quái gì trong phòng vậy?
Trong phòng, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đang ngồi xếp bằng trên giường, một người đan quấn len cashmere, người kia chống hai tay lên ngực, làm công cụ để cuốn sợi len cashmere, chính xác hơn là công cụ người.
Từ Thục Hoa trợn tròn đôi mắt khoa trương: "Này cái áo khoác quân đội này thật dày, lại tiện dụng như vậy! Một kiện chắc tốn không ít đâu ha."
Mấy đồ vụn vắt Tư Ninh Ninh dọn dẹp có thể thu vào không gian, cũng có để đặt vào trong rương mây, nhưng cái áo khoác của Hoắc Lãng quá to, toàn bộ rương mây dằn ra cũng không thể cho vào vừa nổi.
Thứ này còn dùng nên không thể thu vào không gian, cho nên Tư Ninh Ninh gấp gọn đặt ở cuối giường, Từ Thục Hoa và những người khác xuống đất trở về, tiến vào phòng nhìn thấy thì hâm mộ không thôi.
"Không phải sao? Cửa hàng bách hóa chỗ tớ một cái không chỉ cần phiếu mà còn cần 160 đồng tiền nữa."
“Đây là khoản lớn đó a, Ninh Ninh. ” Tống Tiểu Vân đi hai bước tiến đến ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh, ôm lấy tay Tư Ninh Ninh, cầm sợi cashmere chuẩn bị quấn qua bên tay Tưởng Nguyệt: "Ninh Ninh chúng ta thân hình gần bằng nhau, có thể cho tớ mặc thử một cái được không? Tớ chưa bao giờ được mặc áo khoác quân đội đâu."
Tư Ninh Ninh hai tay chậm đi nửa nhịp, chậm chạp quay đầu nhìn Tống Tiểu Vân.
Tổng Tiểu Vân lắc cánh tay của Tư Ninh Ninh, liên tục làm nũng: "Được không? Được không? Tớ thử chút thôi à, tuyệt đối không làm dơ đâu!"
Nói xong cũng không đợi Tư Ninh Ninh gật đầu đồng ý, Tống Tiểu Vân với tay lấy áo khoác quân đội ở cuối giường.
Tưởng Nguyệt cảm thấy không đúng, mà hai tay đang bị cuốn len không cử động được, cho nên dùng chân ngăn tay Tống Tiểu Vân lại: "Tiểu Vân đừng náo loạn, cái này đối tượng cậu ấy tặng. Hơn nữa Ninh Ninh cao hơn cậu tận nửa cái đầu, cậu ấy mặc đến bắp chân, cậu mặc vào không phải phết đất sao?”
Muốn nói hình dạng giống nhau, thì Tưởng Nguyệt thật sự không có gì để nói, dù sao mọi người ai cũng gầy.
Tống Tiểu Vân lui về phía sau, không ngừng chậc lưỡi, có chút ủy khuất cũng có điểm bất mãn: "Ninh Ninh cũng chưa có nói là không được ..."
Ơ, cái chuyện này cũng còn chờ người khác nói sao? Cậu có thể phân thời điểm được hay không?
Tưởng Nguyệt cau mày, mở miệng định nói, nhưng lại cảm giác được một cỗ trọng lực đập vào tay, là do Tư Ninh Ninh kéo mạnh sợi len.
Tư Ninh Ninh khẽ nhướng mày, cười ôn hòa: "Tiểu Vân, về sau quần áo của tớ mới làm cậu muốn mặc tớ có thể cho cậu mượn, cái này không được."
“Vậy được rồi……”
Vẻ mặt của Tổng Tiểu Vân không thể che giấu được sự thất vọng, Tư Ninh Ninh đã nói không, cô không thể quấn mãi Tư Ninh Ninh năn nỉ được.
Hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm áo khoác quân đội cuối giường, Tống Tiểu Vân buông tay Tư Ninh Ninh, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài: "Tớ đói bụng, đi ăn cơm đi!"
“Tớ cũng đi nữa!" Từ Thục Hoa đứng dậy: "Nam thanh niên trí thức tay chân vụng về, tớ sợ bọn họ phá hư hết đồ ăn."
Tư Ninh Ninh cười nhạt gật đầu: "Ừm."
"Hô o o o ..."
Tưởng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm cửa nhíu mày thật chặt.
Tư Ninh Ninh kéo sợi len gọi lại sự chú ý của Tưởng Nguyệt: "Được rồi, gần xong rồi, chúng ta mau làm xong rồi đi ăn cơm."
“Ừ.” Tưởng Nguyệt không cao hứng đáp một tiếng.
Tư Ninh Ninh vẫn luôn buồn cười, yên lặng quấn hai vòng len, thanh âm không nặng không nhẹ đề điểm một câu: "Sự tình không nhất thiết để hết trên mặt, ngẫu nhiên phải che dấu trong lòng một chút vẫn hơn."
Tưởng Nguyệt ngơ ngẩn, một lúc phản ứng kịp hiểu rồi mới gật đầu.
Tưởng Nguyệt thực ra không phải nhắm vào Tổng Tiểu Vân, ngược lại, cô khá thích Tổng Tiểu Vân.
Cơ mà ... có vẻ như cô không còn thích như lúc ban đầu nữa.
Lúc trước Tưởng Nguyệt cảm thấy Tống Tiểu Vân là một cô gái nhỏ nhắn thanh tú, tính cách không tồi, dù sao ở chung với nhau thì chiếu cỗ lẫn nhau, đến bây giờ thì sao?
Có thể là do tính cách của Tư Ninh Ninh quá tốt, và vì so sánh với cậu ấy, Tưởng Nguyệt cảm thấy tính cách của Tổng Tiểu Vân rất có vấn đề, giống như một số vấn đề nhỏ nhặt, đôi khi họ có ý kiến khác nhau, Tưởng Nguyệt không nguyện ý, chỉ là Tống Tiểu Vân năn nỉ ỉ ôi, Tưởng Nguyệt vẫn sẽ đáp ứng.
Cùng loại sự tình Tưởng Nguyệt không có cảm giác gì, chỉ sinh ra một chút kháng cự nhỏ.
Chính là, trong rất nhiều chuyện, suy nghĩ của Tống Tiểu Vân sẽ luôn rất kỳ quái, không chỉ làm khó người khác, còn khiến người ta lâm vào xấu hổ ....
Nghĩ đến những chuyện này khiến bản thân phiền lòng, Tưởng Nguyệt lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Bên kia, Tư Ninh Ninh đã hoàn thành xong vòng cuối cùng, cầm lấy sợi len cashmere trên tay cậu ấy: "Được rồi, cậu đi ăn cơm trước đi, tớ thu thập một chút xong rồi tới."
Ừ, ăn cơm quan trọng nhất, mặc kệ chuyện gì không thể ảnh hưởng đến việc ăn cơm!
"Ừ."
Tưởng Nguyệt gật đầu, vui vẻ đi giày vào: "Lộc cộc lộc cộc" chạy ra ngoài.
Tư Ninh Ninh chỉ còn lại có một mình, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Cô dọn giường xong, đứng bên cửa sổ nhìn hướng về cửa, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về cái áo khoác quân đội được gấp gọn gàng đặt ở cuối giường.
Giá trị của chiếc áo khoác quân đội này không chỉ nằm ở tiền bạc.
Là tâm ý của Hoắc Lãng.
Tư Ninh Ninh luôn ghi nhớ những gì Hoắc Lãng đã nói, ba năm mới phát một cái. Áo của cô hiện tại đều là áo khoác bông nhẹ, áo khoác mỏng.
Trước khi xuyên qua, chuẩn bị không ít áo khoác màu sắc tối, bên trong có lớp lót giữ nhiệt, không cảm thấy lạnh, cho nên ngay từ đầu, cô đã định đặt nó trong không gian, không tính mặc.
Nhớ lại ánh mắt Tống Tiểu Vân khi cậu ấy vừa ra ngoài, Tư Ninh Ninh cảm thấy quần áo mặc vào người vẫn an toàn.
Cô không muốn người khác chạm vào chiếc áo này, cũng không muốn nghĩ người khác quá xấu xa, không bằng mặc vào người đi đỡ mất công.
Thay vì nghi ngờ, vẫn là nên bảo quản thực tốt.
Trong lòng cân nhắc, Ninh Ninh tháo móc hai bên bỏ mùng xuống, sau khi tấn mùng xuống mép giường, chậm rãi xoay người đi vào phòng chính ăn cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, ứng với lời Tống Thư Hãn nói muốn ngủ nướng, cả nhóm thanh niên trí thức đều còn ngủ.
Tranh thủ trong khi căn phòng vẫn còn hơi ấm, Tư Ninh Ninh người đầu tiên rời giường.
Cô mang cái bếp vào thành chính thả thêm một khối than tổ ong vào, rồi thả thêm vỏ hạt bên trên, lỗ thông hơi được điều chỉnh lớn nhất, có thể thấy được lửa nhảy ra bên ngoài cho nên lại điều chỉnh lại một chút.
Đổ đầy một nồi nước đặt lên bếp, để nóng rồi rửa mặt, Tư Ninh Ninh xõa tóc chải đầu ngồi chờ, sau khi đánh răng rửa mặt xong mấy cô gái bên trong đều chưa có ý tứ tỉnh lại.
Tư Ninh Ninh im lặng, đổ đầy nước vào cái ấm đặt ở bếp lò để nấu, muốn uống hớp nước nóng không cần sầu.
Sau đó từ không gian lấy ra chút đồ ăn ra ứng phó qua loa bữa sáng, bước chân di chuyển vào phòng bếp, thừa lúc mọi người còn chưa có dậy từ không gian lấy ra ít loại gia vị đã chuẩn bị trước ra, phân thành từng bọc nhỏ, chờ buổi sáng hoặc giữa trưa ra cửa cho vào trong sọt là được.
Bên kia nhà Hoắc Lãng chắc là có gia vị mà khẳng định không có đầy đủ.
Hiếm khi quây quần bên nhau ăn một bữa cơm, phải ăn ngon một chút.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Tư Ninh Ninh liếc nhìn đồng hồ.
"..."