Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 375 - Chương 375: Đồ Ngốc To Xác • Lý Lăng Nguyên

Chương 375: Đồ Ngốc To Xác • Lý Lăng Nguyên Chương 375: Đồ Ngốc To Xác • Lý Lăng Nguyên

Editor: Hye Jin

Có lẽ khoảng thời gian này gián tiếp tách khỏi Hoắc Lãng vài lần, thời gian không tính ngắn nên trong lòng thực chờ mong, cho nên ...

Tích cực quá rồi, làm xong hết thảy mà mới vừa 8 giờ.

Sớm như vậy, cho dù Hoắc Lãng có dậy sớm đi mua thịt ở thị trấn, thì giờ này anh ấy mới chuẩn bị trở về.

Đường không dễ đi, 9h30 hay 10h mới về đến nhà, xong lại bảo Hòa Cốc đi kêu cô, 10h30 đến 11h hẳn là trong khoảng thời gian này.

Tư Ninh Ninh "hừ" một tiếng, cảm thấy có chút bực mình, cơn buồn ngủ đã biến mất rồi, giờ lại leo lên giường ngủ không ngủ được.

Ảo não, không chịu ngồi yên bắt đầu tìm việc để làm.

Dọn sạch chuồng thỏ, mất 20 phút.

Dọn sạch cỏ dại mới mọc ở ruộng rau cạnh nhà, mất 10 phút.

Sắp xếp đống củi đã đổ trước cửa nhà, mất 5 phút.

Lấp đầy cái hố đã bị mưa giẫm vào lúc nãy ở cửa mất 10 phút …

Tư Ninh Ninh đã làm tất cả những công việc mà cô có thể làm, và lúc này hầu như tất cả những thanh niên trí thức khác đều đã dậy.

Chỗ thanh niên trí thức an tĩnh một đêm trở nên náo nhiệt hẳn lên, cũng chính thời điểm này, Tư Ninh Ninh chống cái cuốc, ngáp dài "a" một tiếng, bỗng nhiên buồn ngủ và mệt mỏi.

Không phải đơn thuần cảm thấy buồn ngủ, mà là đột nhiên rất buồn ngủ, buồn ngủ đến mức chịu không nổi nằm xuống là ngủ được ngay luôn.

Từ Thục Hoa và những người khác đang bận rộn giặt giũ trong nhà, hít hà bầu không khí trong lành, Tư Ninh Ninh vốn còn tưởng sẽ cô căng cho qua, kết quả không thể chống đỡ được.

Vào phòng đặt cuốc xuống, Tư Ninh Ninh cởi áo khoác quân đội, ngã đầu xuống giường ngủ luôn.

...

Lại lần nữa tỉnh dậy, là Tư Ninh Ninh bị Tưởng Nguyệt đẩy tỉnh lại.

“Sao vậy?” Tư Ninh Ninh kéo chăn bông xuống, hai mắt mở trừng trừng.

Buổi sáng thức dậy còn tung tăng nhảy nhót đặc biệt tinh thần, bây giờ hốc mắt hãm sâu giống như tối hôm qua đi ra ngoài ăn trộm về vậy.

Tưởng Nguyệt bị bộ dạng này của Tư Ninh Ninh hù cho nhảy dựng, hỏi Tư Ninh Ninh vài lần đã xảy ra chuyện gì.

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Không có việc gì đâu, do buổi sáng dậy quá sớm, bận việc một hồi, đột nhiên mệt nhọc ..."

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa vươn tay vung ra, vung tay vung chân vài lần: "Ổ chăn ấm quá, càng nằm càng muốn ngủ thêm."

Tưởng Nguyệt tán ý với câu này, nghĩ đến chính sự, Tưởng Nguyệt lại đẩy Tư Ninh Ninh mấy cái: "Đừng ngủ nữa, Hòa Cốc đứa nhỏ kia lại đây tìm cậu."

Tư Ninh Ninh rùng mình, vừa mới rục vào ổ chăn lại thò đầu ra: "Ai? Hòa Cốc? Tới khi nào? Đã đi chưa?"

"Chưa đi, vừa mới đến à, đang chờ trước cửa í, tớ bảo thằng bé vào nhà thằng bé không chịu."

Tư Ninh Ninh vội vàng trở mình, mặc quần áo rồi đi giày đồng thời nói chuyện với Tưởng Nguyệt: "Cảm ơn cậu, tớ phải đi ra cửa, giữa trưa không trở lại ăn cơm, nếu mọi người hỏi đến ..."

Duỗi cổ nhìn ra ngoài, Tư Ninh Ninh chớp mắt nhìn Tưởng Nguyệt, nói nhỏ: "Cậu giúp tớ đánh một cái lý do, đừng có thái quá là được."

Vừa dứt lời, Tư Ninh Ninh đã cài cúc áo, vén tóc, cầm sọt tre lao ra khỏi phòng.

"Chậc chậc", Tưởng Nguyệt nhìn theo bóng dáng Tư Ninh Ninh chạy ra ngoài: "Còn cái gì mà tìm lý do viện cớ các kiểu? Nhiều người vậy, chẳng phải đồ ngốc, cậu không về ăn cơm, trừ đi tìm ai kia thì có thể đi tới chỗ nào?"

Lý Lăng Nguyên đang bưng cái ly đi vào: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Lăng Nguyên ngồi ở bên cửa, cầm cái ấm nước, đổ nước, đổ một hồi thì cầm luôn cái bình mà uống, nhìn sang Tưởng Nguyệt: "Vừa rồi là Tư Ninh Ninh sao? Cậu ấy đi đâu vậy? Mặc áo khoác quân đội bự quá, không phải hai cái bím tóc đen kia tớ không nhận ra được."

Tưởng Nguyệt nhìn Lý Lăng Nguyên một cái, chống cằm, giọng điệu không kiên nhẫn cường điệu: "Cậu ấy đi vào đội chấm điểm bài thi của học sinh."

Nói xong thì trừng Lý Lăng Nguyên: "Nè, mắt cậu có vấn đề gì không đấy? Một người bự thế kia mà nhận không ra."

"Hắc hắc hắc ..." Lý Lăng Nguyên cười cười, không có chút nào tức giận: "Cậu cũng là giáo viên, cậu ấy đi chấm bài thi, sao cậu không đi?"

Đây vốn là một cái cớ, tùy tiện nói ra thôi, Lý Lăng Nguyên tiếp tục truy vấn hỏi, Tưởng Nguyệt đột nhiên nóng nảy, rút một tay chống cằm đập mạnh trên bàn: "Ai cần cậu lo!"

"Cậu cũng là giáo viên lớp xóa mù chữ mà, cậu cũng không đi đấy!"

Lý Lăng Nguyên gãi gãi đầu, nhanh chóng phản bác lại: "Kia có thể giống nhau sao? Bọn tớ là dạy người lớn, không có bài thi, các cậu dạy trẻ con mới yêu cầu thi cử."

Tưởng Nguyệt phun ra một hơi, hất cằm nhìn sang chỗ khác, lười để ý tới Lý Lăng Nguyên.

"Làm sao vậy? Không phải chúng ta tán gẫu chút thôi sao? Sao cậu tức giận đến thế."

Lý Lăng Nguyên dời băng ghế về phía đối diện, cười cười duỗi tay mà đẩy đẩy Tưởng Nguyệt: "Này từng có tức giận, tớ cho cậu đánh hai cái được không?"

Tưởng Nguyệt quay đầu hất tay hắn sang một bên, hai má phồng lên, nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, trầm mặc một lúc lâu mới hét lên: "Cậu giống có bệnh nặng rồi đó."

Nơi nào có thể có một người như vậy? Mỗi lần bị mắng mắng đến máu chó phun đầy đầu còn bò cái mặt lại gần cho người ta mắng.

Lý Lăng Nguyên gật đầu cười tươi như hoa: "Được được được, tớ bệnh, cậu đừng tức giận là được."

Tưởng Nguyệt cảm thấy mình bị chặn họng một hồi, còn muốn mắng, mà nhìn cái mặt khờ khờ ngốc nghếch của Lý Lăng Nguyên, khuôn mặt dữ tợn thu liễm lại, khôi phục lại như bình thường.

Thôi kệ đi.

Vẫn là không nên bắt nạt tên ngốc này.

"Tớ lười nói chuyện với cậu, không thèm cãi nhau với cậu, tớ đang suy nghĩ!"

"Được rồi, hehe, vậy thì cậu nghĩ đi, tớ sẽ không quấy rầy cậu, tớ ngồi đây chút thôi."

Lý Lăng Nguyên thật sự ngồi ở chỗ đó không nói chuyện, cơ mà lâu lâu vẫn lướt sang đối diện.

Tưởng Nguyệt không phải ngốc, cô đương nhiên không biết Lý Lăng Nguyên đang nhìn mình.

Ngạo mạn bĩu môi không nói gì, coi như không thấy, trong lòng không khỏi lẩm bẩm:

Đúng là đồ ngốc to xác.

Những tán cây dốc che gần hết bầu trời, trên con đường mòn ướt át, Tư Ninh Ninh nắm tay Hòa Cốc không nhanh không chậm mà đi:

"Anh cả của em mua cái gì? Có phải lại mua một đống đồ linh tinh rối loạn?"

"À ..." Hòa Cốc đầu tiên là gật đầu, sau đó lắc đầu: "Em cũng không biết nữa, lát chị tới tự mình xem đi."

"Tiểu giảo hoạt."

Tư Ninh Ninh nhíu nhíu mũi làm hình dạng mặt quỷ, nhíu nhíu cái mũi Hòa Cố mà ghẹo.

Hòa Cốc nghiêng đầu tiếp tục đi về phía trước, nắm tay Tư Ninh Ninh: "Chị có thể cắt tóc cho em được không? Tóc em dài ra rồi, lúc ăn cơm cứ bị đâm vào mắt, không thoải mái chút nào."

"Được, giờ chị không mang theo kéo. Buổi chiều em và Sớm Mầm cùng chị về nhà thanh niên trí thức đi, chờ cắt tóc xong thì bảo anh cả đun nồi nước, tắm rửa sạch sẽ một cái trước năm mới."

"Vâng!"

Tán gẫu dọc con đường đến nhà họ Trần, vừa đến cổng thì Hoắc Lãng đã ra tiếp.

Hoắc Lãng cầm cái sọt của Tư Ninh Ninh: "Lại cầm cái gì lại đây? Không phải anh đã nói anh vừa đi vào thị trấn mua đồ về sao?"

"Chỉ là một chút gia vị."

"Ở nhà thường xuyên nấu cơm, còn có thể thiếu gia vị sao?"

"Có thì có nhưng mà chưa chắc có đủ nên em mới mang theo một ít."

Hoắc Lãng ngây người cười cười: "Một chút gia vị, thiếu chút không có vấn đề gì."

“Mang đến cho anh đó, đừng nói nữa, đưa đây cho em.” Vừa bước chân vào nhà chính, Tư Ninh Ninh giật lấy cái sọt tre trong tay Hoắc Lãng.

Liếc nhìn những thứ chất đống trên bàn, Tư Ninh Ninh nhướng mày cười trêu chọc: "Hòa Cốc Sớm Mầm nói đồ ăn anh nấu không ngon, không thích ăn, không chừng là không liên quan gì đến tay nghề đâu, chính là thiếu gia vị đó."

“Hai em nói chị nói đúng không?” Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người, chớp mắt với Hòa Cốc và Sớm Mầm.

Hai củ cải nhỏ đồng thanh gật đầu, giọng nói vô cùng lớn: "Đúng vậy! Chị Ninh Ninh / Tư Ninh Ninh nấu ngon hơn anh cả gấp trăm lần!"

"Đếm đến một trăm có biết đếm không? Còn gấp trăm lần."

Hoắc Lãng tức giận chụp cái ót Hòa Cốc: "Không biết lương thực quý giá hay sao? Ăn còn không ăn mà chê cái gì? Xem hai đứa em đói mấy hôm coi còn kén ăn hay không?"

Hòa Cốc cau mày, cái miệng nhỏ nhắn phụng phịu bĩu ra treo cả được một can dầu.

Tư Ninh Ninh cười đẩy Hoắc Lãng ra: "Được rồi đừng chọc bọn họ nữa, có tạp dề không? Lấy cho em một cái."

“Có, anh lấy cho em.” Hoắc Lãng xoay người vừa mới tiến lên một bước, dư quang nhìn thấy động tác của Tư Ninh Ninh lập tức quay đầu: "Sao lại cởi áo khoác ra, trời lạnh."

"Áo này giữ ấm tốt cơ mà dày quá nặng, ra ngoài còn được chứ mặc ở nhà khó làm việc."

Tư Ninh Ninh cười tủm tỉm, thuận tay dắt áo khoác chỗ bàn ngay chỗ băng ghế: "Đang trong nhà mà, lát bận rộn sẽ nóng lên thôi."

“Không dễ hoạt động còn hơn là lạnh ốm, em vẫn không chịu nghe lời anh." Hoắc Lãng bất đắc dĩ đi lấy tạp dề.

Khi Tư Ninh Ninh đang buộc dây thừng quanh eo, Hoắc Lãng đi một vòng quanh phòng, cô định hỏi anh ấy tìm cái gì thì thấy anh ấy từ dưới giường lấy ra một cái hộp vuông vứt, tiện đà kéo ra một cái nồi sắt hoen rỉ.

Tư Ninh Ninh kinh ngạc hỏi: “Hôm nay lạnh như vậy, nhà anh không dùng chậu than sao?"

Hoắc Lãng liếc cô mắt một cái dương dương cái đồ vật trong tay ra: "Cái này không phải dùng được rồi sao?"

Tức đến dậm chân: "Em nói là lúc trước cơ."

“Kỳ thật quen rồi thì không lạnh nữa." Hoắc Lãng lớn lên ở Đông Bắc bên kia, thời tiết thiên lãnh, bên này nhiệt độ thấp không tính là cái gì: "Bên ngoài gió lớn, khoảng thời gian này anh không cho hai đứa nhỏ ra cửa, ngày thường hai đứa chơi ở trên giường."

Tư Ninh Ninh gật đầu hiểu ý, vươn tay xách thịt lợn trong rổ đặt lên trên bàn: "Có cái chậu lớn không? Đưa em một cái em đi sang cạnh giếng, anh mua nhiều thịt nè, em tính ướp một ít."

Bình Luận (0)
Comment