Editor: Hye Jin
"Làm thịt khô đi, lúc trước anh có học được tay nghề của một thím trong đội, anh thấy ăn ngon.”
Hoắc Lãng nói chuyện, đợi Tư Ninh Ninh bỏ sọt xuống thì cầm cái sọt: "Em mặc áo vào, ngồi chờ một chút, chờ anh đốt chậu than đến."
“… Vâng được rồi. ” Tư Ninh Ninh sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đáp ứng.
Ở bên nhà thanh niên trí thức luôn đốt bếp lò, trong phòng khá ấm áp, ngày thường loanh quanh trong phòng không cần mặc áo khoác cũng không thấy lạnh.
Trần gia không có chậu than, vừa cởi áo khoác đúng là cảm thấy lạnh căm căm.
Lần này Hoắc Lãng mua rất nhiều thứ, 10 cân thịt heo, 10 cân gạo rồi thêm khoảng nửa cân dầu.
Ngoài những thứ này, còn có các món ăn vặt linh tinh, mức hồng, kẹo thỏ trắng.
Tư Ninh Ninh ngồi vào bàn đợi Hoắc Lãng làm chậu than, Hòa Cốc, Sớm Mầm cứ như dâng vật quý từng thứ từng thứ đưa tới mặt cô.
"Được, chị nếm thử một cái thôi, các em để dành ăn nha."
Hòa Cốc dọn một cái ghế xếp ngồi trước mặt Tư Ninh Ninh, vùi đầu không lên tiếng, mở cái túi đựng kẹo thỏ trắng ra, chia thành ba phần.
Một phần cho nó, một phần cho Tư Ninh Ninh, phần còn lại cho Sớm Mầm.
Nó một cái, Tư Ninh Ninh hai cái, Sớm Mầm một cái ... cứ như vậy, nó một cái, Tư Ninh Ninh hai cái, Sớm Mầm một cái ...
Hòa Cốc cứ vùi đầu chia, Tư Ninh Ninh nhìn ra manh mối, buồn cười hỏi: "Sao không có phần của anh cả em?"
Sớm Mầm bóc một miếng kẹo thỏ trắng đưa đến gần miệng Tư Ninh Ninh, đôi mắt cô gái nhỏ tròn xoe cực kỳ nghiêm túc: "Anh cả nói anh cả không thích ngọt."
Có người không thích ăn ngọt, nhưng cũng có người chỉ nói vậy thôi, kỳ thật là muốn nhường bé con trong nhà ăn.
Tư Ninh Ninh trầm ngâm suy nghĩ xem Hoắc Lãng là người trước hay người sau, cân nhắc chưa ra thì Sớm Mầm giống như tiểu nha hoàn lột kẹo đưa đến cho cô.
Bất đắc dĩ đẩy tay Sớm Mầm lại: "Sớm Mầm tự mình ăn đi, chị cũng không thích ngọt."
Sớm Mầm lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, nhét viên kẹo vào miệng.
Hòa Cốc lúc này mới ngẩng đầu lên: "Chị gạt người, rõ ràng chị thích ăn ngọt, lúc trước em thấy chị ăn thật nhiều chocolate nữa kìa."
"..." Tư Ninh Ninh duỗi ngón trỏ gãi trán, cưỡng ép giải thích: "Chocolate thì khác, chị thích vị ngọt của chocolate, nhấm nháp vị ngọt dịu của nó, biết không?"
Hòa Cốc nhỏ bé nhăn mặt gãi đầu.
Khi Tư Ninh Ninh nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của thằng bé, cô biết Hòa Cốc bị cô lừa gạt rồi, nhịn không được cười ra tiếng.
Haha, trẻ con dễ dụ!
Chẳng cười được bao lâu thì, hai mắt của Hòa Cốc bỗng nhiên sáng lên, câu nói tiếp theo suýt chút nữa khiến cô nuốt trọng luôn viên kẹo sữa thỏ trắng:
"Em biết rồi, sau này em sẽ nói với anh cả để anh ấy mua nhiều kẹo chocolate."
“Khụ…… Khụ khụ ——” Tư Ninh Ninh bị sặc đến ho khan.
Hòa Cốc vội vàng rót nước mang đến cho Tư Ninh Ninh, khuôn mặt nhỏ hồng hào dưỡng cả nửa năm kia láu lỉnh mà nhìn Tư Ninh Ninh: "Làm sao vậy? Tư Ninh Ninh, không phải chị thích ăn chocolate sao?"
Tư Ninh Ninh uống một ngụm nước trôi đi vị ngọt trong cổ họng, búng cái trán Hòa Cốc: "Không, trẻ con không được phép xen vào chuyện của người lớn."
"Em không nhúng tay, không hề xen mồm ..." Hòa Cốc cố gắng thuyết phục Tư Ninh Ninh, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mình thì heo héo đáp "vâng ạ", không nói tiếp nữa.
“Lúc này mới ngoan.”
Tư Ninh Ninh mỉm cười và xoa xoa cái đầu xù nhỏ nhỏ của Hòa Cốc.
"Đang nói cái gì vậy?"
Hoắc Lãng bưng chậu than từ phòng bếp lại đây.
Từ sáng ăn sáng đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ, bếp không có than, Hoắc Lãng bưng chậu than đến bên dưới còn một tầng than đen, hẳn là tích góp từ trước đó.
Ở trên còn mấy cây củi để dẫn lửa.
Tư Ninh Ninh ngẩn ngơ.
Này đúng thật là, đốt một chậu than.
Cũng may là củi sáng sớm đã được khô chứ không giờ đốt sẽ có không ít khói.
"Không nói gì cả."
Tư Ninh Ninh đáp một câu, kéo cái áo muốn cởi áo đứng dậy, Hoắc Lãng nói: "Đừng nhúc nhích chờ một lát chờ lửa cháy."
Sau khi sắp đặt chậu than Hoắc Lãng lại chuyển đến một bó củi, dùng rìu chặt ra, vỗ vỗ tay đứng dậy: "Muốn muốn chậu nước lớn phải không, chờ anh đi múc nước."
Nói xong, người sốt sắng đi ra sân sau.
Một hồi thao tác Tư Ninh Ninh xem đến sửng sốt.
Cái quái gì thế này?
Không phải bảo cô đến hỗ trợ nấu cơm sao?
Sao cô đến cứ như linh vật được sủng ái, được an bài đến ngồi cho đẹp, cái gì cũng không cho làm thế này?
Hoắc Lãng di chuyển một cái chậu gỗ lớn có vòng sắt, thực mau đánh hai xô nước vào trong, Tư Ninh Ninh cởi áo khoác quân đội, đi tới giúp đỡ, Hoắc Lãng "chậc chậc" lời còn chưa nói đâu đã bị Tư Ninh Ninh nhướng mày: "Chậc cái gì mà chậc? Không cho em làm, lần sau không tới nữa."
Hoắc Lãng nuốt lại lời muốn nói, cứu vãn: "Được, được, cùng nhau làm, vậy được rồi chứ?"
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vâng!"
Hoắc Lãng đặt cái thùng xuống hỏi: "Em cần gì nữa không? Anh đi lấy cho em."
"Anh vào đem kẹo thu hồi lại đi, mỗi ngày phát cho hai đứa nhỏ mấy viên là được, ăn nhiều sâu răng ... Còn có thịt đồ rửa xong cần cái gì để đựng, anh kiếm cái chậu sạch đến đây cho em."
"Ai!"
Thùng gỗ vừa dùng dùng để lấy nước từ giếng, không nên để dính mùi tanh, Hoắc Lãng đặt cái thùng lại bên giếng, từ bếp lấy cái chậu khác ra ngoài.
Sau khi rửa sạch thịt lợn và cho vào nồi, Tư Ninh Ninh xắn tay áo cắt ra một phần để làm đồ ăn trưa, cô vừa ướp thịt vừa hỏi Hoắc Lãng:
"Buổi trưa anh có ý tưởng gì? Có muốn ăn cái gì không?"
"Đều được, em xem làm đi, thịt này đủ không? Cắt thêm chút nữa không?"
"Đủ rồi, ừm ... Nếu không có ý kiến gì thì chúng ta ăn thịt kho tàu đi! Ăn thịt không hơi ngấy, lần trước mấy chị dâu trong đội có trồng rau chân vịt, ăn khá ngon, anh có trồng không?"
Bắp cải, cải thảo, cà rốt, rau chân vịt, rau cải đều là những rau chính ở phương nam, ở nông thôn đất trồng rau mỗi hộ không nhiều, cơ bản đều chỉ là mấy loại cơ bản này.
Đương nhiên, Hoắc Lãng cũng có trồng, chẳng qua lần trước hắn vẫn luôn ở trấn, khu đất riêng trồng rau trong nhà không chăm sóc, có trồng mà chắc thu hoạch không tốt, bất quá xào một hai mâm không thành vấn đề.
"Có lát anh đi hái."
“Vâng, thế thì tốt quá.” Tư Ninh Ninh gật đầu, bảo Hoắc Lãng đổ hết nước trong thùng ra, lúc sau bỏ thịt làm thịt khô vào trong chậu, hỏi Hoắc Lãng: "Làm thịt khô có phải ướp xong treo lên bếp hông không anh?"
Cô đã từng thấy trên TV trước đây, tương tự như vậy.
“Không cần.” Hoắc Lãng lắc đầu lấy ra gia vị đã chuẩn bị từ sáng sớm, muối cùng một bọc nhỏ hoa tiêu.
"Chỉ bôi chút muối lên rồi rải hoa tiêu ướp một đêm. Ngày mai, lấy ra buộc dây thừng rồi treo lên mái hiên sau nhà đợi nó khô là được.
Hôm nay đi chợ sớm, thịt không chỉ mua được nhiều mà còn nhiều mỡ, rửa sạch thôi tay đã đầy dầu, Tư Ninh Ninh thích sạch sẽ, Hoắc Lãng nghĩ thầm chắc em ấy không thích loại cảm giác dầu mỡ, vì thể đẩy người sang một bên:
"Cái này để anh, em đi sang một bên ngồi một lát, hoặc là nhìn xem có cái khác cần chuẩn bị không?"
Làm thịt khô yêu cầu khống chế lượng muối, Tư Ninh Ninh sợ tùy tiện nhúng tay ra hỏng chuyện, ngoan ngoãn dứt khoát gật đầu: "Được, em đi nhà bếp nhìn xem."
Tư Ninh Ninh đến nhà họ Trần mấy lần rồi, lần trước Hoắc Lãng không có ở nhà, sợ Sớm Mầm Hòa Cốc tự mình nấu ăn sợ sinh hỏa hoạn nên cô tới giúp một chút.
Lần này vào bếp lại thấy mọi thứ trong bếp đều sạch sẽ, ngăn nắp, hôm qua về chắc là Hoắc Lãng đã dọn dẹp một phen.
Nhìn xung quanh, Tư Ninh Ninh đi vào phòng chính lấy ấm đun nước, bên trong trống không: "Em đi đun chút nước."
"Anh giúp ..." Hoắc Lãng theo tiếng chuẩn bị đừng dậy thì bị Tư Ninh Ninh dậm chân liếc một cái: "Thịt không lo làm còn muốn cái này cái kia hỗ trợ, anh tính phân thân à?"
Hoắc Lãng muốn sờ mũi, chưa đưa tay vào đã nghe mùi thịt theo cùng hoa tiêu nồng nặc, thu tay lại cười cười rồi tiếp tục công việc.
Tư Ninh Ninh lúc này mới vừa lòng mà đi.
Sớm Mầm không chịu ngồi yên, cầm viên kẹo đứng bên người Tư Ninh Ninh: "Chị ơi em giúp chị nhóm lửa!"
"Hả? Được nha! Sớm Mầm giỏi quá."
"Vâng ... hihi."
Nghe thấy tiếng cười ngượng ngùng của Sớm Mầm, Hòa Cốc đảo mắt đứng dậy đi vào bếp.
Hoắc Lãng nhíu mày: "Hòa Cốc em tính làm gì?"
“Đương nhiên là nhóm lửa."
Hoắc Lãng liếc mắt một cái: "Canh lửa chỗ chậu than được rồi, đi vào bếp làm gì?"
Hòa Cốc xụ mặt: "Em phải đi vào."
Hoắc Lãng kịp thời tung ra vấn đề: "Em đi thì chậu than này ai quản, lát nữa Tư Ninh Ninh thấy lạnh thì làm sao bây giờ?"
Hòa Cốc vùi đầu đòi đi, dừng bước chân lại, ngơ ngác nhìn chậu than đang cháy tanh tách, giống như là trải qua cân nhắc suy nghĩ cận kỹ, không cao hứng mà dẫu miệng, thành thật ngốc trong nhà xem lửa.
Nói là nhiều thịt, thật ra có tám chín cân, ướp rất nhanh.
Thịt đã ướp tạm thời để trong chậu, sợ chậu lớn để giữa nhà vấp chân, Hoắc Lãng đem chậu đẩy vào dưới cái bàn lớn.
Trong nhà có Hòa Cốc xem chừng, Hoắc Lãng yên tâm đi ra sân sau rửa tay, thuận tiện nhìn tình hình bên Tư Ninh Ninh, thấy phòng bếp ấm áp lên hắn không ở lâu, xách rổ ra cửa hái rau.
Khi Hoắc Lãng quay lại , Tư Ninh Ninh đã đổ đầy nước nóng vào ấm, thịt lợn kho đã được cắt thành từng miếng, còn chần qua nước, cô chuyển bị rửa rồi nấu bước kế tiếp.
Hoắc Lãng vẫy vẫy tay tiễn Sớm Mầm vào phòng chính nhìn chậu than với Hòa Cốc, hắn tiếp nhận vị trí của Sớm Mầm vừa nhóm lửa vừa nhặt rau.
"Anh hái nhiều thế?"
Tư Ninh Ninh lúc rảnh rỗi đưa mắt nhìn cái rổ, cái rổ tràn đầy, đầy chủng loại, có rau chân vịt, có lá tỏi cả cải dầu cũng có.
“Lớn lên không tồi nên hái được vài loại."
Chắc hắn đi vắng chú Hoành Binh sang hỗ trợ xử lý qua, ruộng rau cực kỳ ngăn ngắp, phát triển khả quan.
"Anh sớm nói có lá tỏi thì vừa rồi em chừa lại chút thịt, để bữa tối xào ăn."
Thịt đó đã ướp hết cả rồi.
"Vốn hái không nhiều, lưu lại làm gì? Hơn nữa chờ mấy ngày đội sản xuất giết heo phân thịt, muốn ăn còn có."
Hoắc Lãng đang nhặt rau, cười cười nhìn Tư Ninh Ninh: "Chờ làm xong thịt khô anh đưa cho em một ít, không chừng em cũng thích."
"Haizz ... " Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, oán giận: "Người khác nói cái này với anh anh lại nói sang chuyện khác!”