Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng cười "hừ hừ", cái gì cũng không nói, xong xuôi chờ Tư Ninh Ninh nấu ăn, hắn liền như vậy ngồi dựa vào vách tường, gương mặt mang theo nụ cười nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh không phải là ngốc, ánh mắt rực lửa như vậy cô có thể không phát hiện ra được sao? Chỉ là cố gắng bỏ qua thôi.
Cơ mà Hoắc Lãng cứ nhìn cô chằm chằm, cô ôm đầu làm việc chăm chỉ vẫn nhịn không được đỏ mặt, buông giẻ xuống, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng:
"Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy?"
“Không thể cưới về nhà, còn không có anh ngắm sao?"
“……”
Sao mà cái người cứ đôi ba câu là treo câu "cười về nhà, cưới về nhà" bên miệng thể nhỉ?
Tư Ninh Ninh mím môi, liếc mắt nhìn Hoắc Lãng, mặc kệ Hoắc Lãng hừ nhẹ một tiếng.
Hoắc Lãng không để bụng cũng cười.
Đồ ăn nấu xong rồi, người cũng nhàn rỗi hẳn ra, trừ bỏ thỉnh thoảng nhét một nắm củi khô vào bếp, thời gian còn lại đều giống như trước đó, Hoắc Lãng cứ ngồi dựa vào tường ngắm nhìn Tư Ninh Ninh.
Bởi vì đối với Hoắc Lãng, loại cảm giác này rất xa lạ, có cảm giác sắp bước vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Cuộc sống hôn nhân hắn nghĩ, mặt trời mọc hắn đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, mà Tư Ninh Ninh em ấy nấu cơm bận rộn, chờ hắn về ăn cơm, hắn trở về có một ngụm cơm nóng, canh nóng.
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng hắn đầy được lắp đầy, xong phát hiện bản thân chưa cưới cô gái nhỏ vào nhà, trong lòng hắn gấp không chờ nổi nữa rồi.
Gấp chờ không nổi mà muốn cưới cô gái hắn đặt ở đầu quả tim về nhà.
Hoắc Lãng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, ánh mắt bỗng nhiên mê mang lên, trong lúc đang lâm vào tưởng tượng cùng mong đợi, cánh mũi nghe được mùi hương, hưởng thụ hít sâu một hơi:
“Thơm quá……”
“Thật không? Em cũng thấy thơm quá thơm." Tư Ninh Ninh cong môi cười ngọt ngào, vừa lòng, cái vá trong tay đều đều xào qua xào lại.
“Thịt anh mua lần này mỡ quá, em cắt một góc mỡ ra, lát nữa thắng mỡ, tóp mỡ rải thêm chút muối ăn cũng khá ngon."
Thịt ba chỉ béo ngậy được chế biến thành món thịt heo kho tàu thơm phức, thịt mỡ cho vào miệng là tan ngay, thời đại này điều kiện có hạn, sinh hoạt hằng ngày nhiều người không ăn được dầu, nếu mà đã lâu không ăn mà ăn quá nhiều sẽ dễ bị tiêu chảy.
Hoắc Lãng gật đầu: "Ừ, vậy lát làm thử đi em."
Trong lúc bận rộn vừa bận vừa tán gẫu, Hoắc Lãng bất giác hồi tưởng lại sự tưởng tượng vô hạn lúc này, nghĩ đến tương lai lại nhớ đến chuyện thanh niên trí thức được trở về thành thăm người thân.
Sau khi cân nhắc một hồi, Hoắc Lãng hỏi: "Thanh niên trí thức được về quê thăm người thân, chú Hoành Binh tính toán an bài các em ngày 25 đi, chuyện này em biết không?"
Tay của Tư Ninh Ninh khi đang xúc cặn dầu và hớt bớt dầu thừa đột nhiên dừng lại, nhìn Hoắc Lãng rồi chậm rãi lắc đầu.
Thanh niên trí thức trở về thành phố ...
Người khác là trở về thăm người thân, mấy cái người trong nhà của cô ... Không giống là thăm người thân nha.
"Vậy em có tính toán gì không?"
Tư Ninh Ninh lấy giẻ lau tay, im lặng một lúc mới trả lời: "Chờ thông báo trước đã, đến lúc đó chú an bài thế nào thì em cứ theo vậy làm thôi."
Tư Ninh Ninh không có kế hoạch rõ ràng, thật ra thì cá nhân cô không muốn về Bắc Kinh chút nào, căn bản không muốn tiếp xúc với đám người kia.
Nhưng là, cô cần thiết trở về, không phải vì cô mà là vì Tư Ninh Ninh ở thập niên 70, cô phải đòi lại công đạo cho nguyên chủ.
Chuyến đi này tránh không được.
Trước đây mới xuyên vào cô thấy thanh niên trí thức trở lại thành không dễ dàng như vậy được, tưởng muốn về đối đầu với bọn họ cũng phải ở đây hai ba năm mới có thể có cơ hội, lại không ngờ thực tế không phải như cô tưởng ...
bây giờ Hoắc Lãng mang tin tức về cho cô biết trước, cô trù tính kế hoạch, đến lúc đó nghĩ xem làm cách nào.
Ngay khi Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ, giọng nói của Hoắc Lãng đột nhiên vang lên bên tai: "Em đang nghĩ gì vậy? Sao thất thần như vậy?"
“A, không có……”
Đáy nồi đất bị nấu cháy đỏ, nhanh chóng vớt tóp mỡ bên trong ra, rồi lấy một cái tô lớn đựng mỡ lợn. Cô hỏi Hoắc Lãng: "Làm sao vậy? Vừa rồi anh có nói cái gì sao?"
"Anh nói là hành lý em nhiều hay không? Nếu không nhiều thì sửa sang chút, anh mua chút đồ để em mang về. Em nói với người nhà, chính là em có đối tượng ...." Hoắc Lãng dừng lại một chuyển, lời nói xoay chuyển: "Anh là đối tượng của em, như thế nào cũng nên tỏ vẻ, sao có thể để em tay không trở về?"
Tư Ninh Ninh sững sờ một hồi, một lúc sau mới nhận ra ẩn ý trong lời nói của Hoắc Lãng, khẽ cười nhìn sang phía Hoắc Lãng: "Anh mua đồ vật cho em là vì mặt mũi? Hay là vì muốn một cái quang minh chính đại ở nhà em? Để bọn họ biết có anh ở đây?"
Nụ cười trên mặt Hoắc Lãng nhạt đi, trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh một cái: "Em nói em, luôn thông minh như vậy làm cái gì?"
“Ha ha ha ha ——”
Tư Ninh Ninh không kìm được mà cười thành tiếng dưới ánh mắt u oán của Hoắc Lãng .
Nháo nháo xong chờ tâm tình bình phục, Tư Ninh Ninh lau đi những giọt nước mắt sinh lý vì cười, hai má đỏ bừng nghiêm mặt nói:
"Việc này không nóng nảy, nhà em tình huống đặc thù, ừm ... Nói chung là phức tạp, tóm lại, lúc này em về trước xem tình huống như thế nào, nếu là không có vấn đề em sẽ cùng bọn họ nói chuyện của chúng ta, chờ khi lần tới thăm người thân chúng ta cùng nhau trở về."
Hoắc Lãng cân nhắc một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Sau khi nói chuyện chính sự xong, hai người dứt quảng hàn huyên các chuyện khác, trong lúc này Hoắc Lãng hoàn mỹ khống chế lửa bếp, còn Tư Ninh Ninh nhanh chóng nấu thịt kho tàu, đại khái thịt kho tàu nấu đã chín, tìm cái chén to bày biện thịt ra.
Có lẽ cũng là thấy bữa cơm này khó có được, Hoắc Lãng rất để tâm, không riêng dành thời gian sáng sớm đi mua thịt, gạo cũng đã chuẩn bị sẵn.
Tư Ninh Ninh cho gạo vào trong nồi nấu, nồi kho thịt rửa sạch, chần cải dầu cùng rau chân vịt qua nước, rồi thêm tỏi, tinh chất gà làm thành một dĩa dau trộn nhỏ.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, cơm cũng vừa vặn chín, hương thơm tỏa ngào ngạt, cộng thêm mùi thịt kho tàu đủ làm người ta thèm đến chảy nước miếng ròng ròng.
Cô vừa vạch cái nắp nồi ra, vừa mới dùng vải mùng nhấc nồi cơm ra, quay người lại thấy Hoắc Lãng hai tay kẹp hai củ cải nhỏ Sớm Mầm cùng Hòa Cốc, ba đôi mắt đen trong trẻo nhìn thẳng về phía cô.
“……”
Tư Ninh Ninh một trận xấu hổ: "Ăn ở chỗ nào?"
Hòa Cốc uống một ngụm nước miệng, tích cực: "Ăn ở phòng bếp đi."
Đồng thời Hoắc Lãng khàn khàn đáp: "Đi nhà chính đi."
Sớm Mầm chớp chớp đôi mắt to, nghiêng đầu nhìn anh cả rồi lại ngẩng đầu nhìn anh hai, đôi mắt cuối cùng chỉ nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, mong chờ được "ăn" nhưng không hề liên tiếng nói lời nào.
Hoắc Lãng đặt hai đứa nhỏ xuống, xoa xoa đầu hai đứa nhỏ: "Giúp dọn chén đi, anh đi dọn bàn nhỏ ra ngoài."
"Vâng! Vâng!" Hòa Cốc và Sớm Mầm vui mừng vỗ tay. Nhìn thấy Tư Ninh Ninh vẫn đứng đó, Hòa Cốc cười hì hì: "Anh cả nói dọn bàn nhỏ là muốn ăn ở nhà chính."
Tư Ninh Ninh ngập ngừng gật đầu: "Ừ, vậy chị mang đồ ăn ra đó, hai em dọn chén đũa là được, lát nữa chị lại đây dọn cơm ra, đừng để bị bỏng."
"Em biết rồi!"
Người yêu thương ở trước mặt, cộng thêm một bàn đồ ăn bình thường không có, cho dù là trẻ con hay là người lớn, bốn người ăn đến thỏa mãn vô cùng.
Tư Ninh Ninh cũng cảm thấy rất vui.
Trong không gian cô cái gì cũng có, ăn uống thường xuyên, người khác có cô cũng có, người khác không thể tưởng tượng được cô đều có.
Tuy là có được hết thảy, có vài đồ vật dùng một mình, cùng với người mình thích sử dụng, cái cảm giác này quả thực không giống nhau.
Tư Ninh Ninh cảm thấy thực thỏa mãn.
Cơm no rượu say, Tư Ninh Ninh lười biếng không muốn động đậy, Hoắc Lãng bao thầu trọn gói dọn bàn rửa chén.
Trong lúc rửa bát, Hoắc Lãng còn đang cân nhắc xem có nên thu dọn giường tre trong phòng chính đắp chăn bông lên, để ba người nhàn rỗi cởi giày ngồi trên giường chơi, hay là ngủ một giấc. Kết quả hắn bận việc xong xuôi từ bếp ra ngoài thì Hòa Cốc cùng Sớm Mầm dọn băng ghế ra ngoài ngồi, Tư Ninh Ninh trước mặt hai đứa nhỏ đang kiểm tra bài tập trong khoảng thời gian này.
Hoắc Lãng cười thầm bất lực cũng không quấy rầy ba người, nhẹ nhàng lau cái bàn nhỏ chuyển đến bên cạnh ba người, trầm mặc không lên tiếng pha ba ly sữa mạch nha thơm ngào ngạt.
Hòa Cốc kiểm tra xong trước, cái mũi ngửi được hương thơm kích thích, lập tức đứng lên: "A, anh cả lại pha sữa mạch nha!"
Tư Ninh Ninh liếc mắt, thuận tay đưa cho Sớm Mầm một ly, trên bàn sót lại một ly, cười cười: "Là anh không tính toán uống hay là không tính toán cho em uống."
Hoắc Lãng không biết làm sao, liền xoay người đi vào bếp: "Được, anh đi pha, anh đi pha thêm một ly được không?"
"Anh đừng hỏi em được không, em lại không thiếu một chút sữa mạch nha, người khác đều ăn ăn uống uống, mình anh ở bên cạnh nhìn, cái này gọi là gì?"
“Được, được rồi, lần sau anh nhớ kỹ, cùng nhau ăn cùng nhau uống được không?" Hoắc Lãng đến ấm nước nóng pha thêm một ly sữa mạch nha, ngồi trở lại bên ghế, vừa uống vừa nhìn Tư Ninh Ninh cười, trong mắt đều là Tư Ninh Ninh.
Có lẽ là bị anh ấy ngắm nhìn đến nhiều, Tư Ninh Ninh cảm thấy da mặt mình biến dày.
Làm như không có chuyện gì xảy ra, ngạo kiều lẩm bẩm: "Vậy còn được."
Hoắc Lãng cười khan, nói một câu muốn thu dọn giường tre mang ra phòng chính, để ba người ngồi lên giường tre chơi để không ngồi dưới đất lạnh.
Lời vừa dứt Tư Ninh Ninh lắc đầu cự tuyệt: "Không cần phiền như vậy đâu anh, thời gian cũng không còn sớm em ngồi chơi thêm một lát rồi trở về."
“Được." Hoắc Lãng lẳng lặng ngồi yên lại chỗ cũ.