Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Làm Đầy Mắt Cô Ấy

Chương 378: Làm Đầy Mắt Cô Ấy Chương 378: Làm Đầy Mắt Cô Ấy

Editor: Hye Jin

Sau khi kiểm tra bài tập của Sớm Mầm và Hòa Cốc, Tư Ninh Ninh phát hiện tiến độ hoàn thành không tồi, khen ngợi một hồi, sau đó nhặt một khối than ở nhà chính vẽ một bàn cờ 36 hình vuông đơn giản trên sàn phòng chính. Phổ biến với Sớm Mầm cùng Hòa Cốc quy tắc chơi cờ năm quân.

Luật chơi cờ năm quân cực kỳ đơn giản, Sớm Mầm cùng Hòa Cốc thực mau nắm bắt được, Tư Ninh Ninh bồi hai đứa nhỏ chơi cờ một hồi thì buông quân cờ lâm thời là một đống gậy gỗ đi ra ngoài.

Ôm gối nhìn sang, nửa gương mặt bị lõm vào trong gối, ánh mắt chớp chớp với Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng biết đây là cô gái nhỏ chuẩn bị trở về, buông cái ca tráng men thả trên bàn nhỏ, đứng dậy cầm cái áo khoác quân đội của Tư Ninh Ninh: "Anh đưa em."

Tư Ninh Ninh yên lặng gật đầu mỉm cười.

Hai đứa nhỏ đang chơi trong nhà, Hoắc Lãng nhẹ nhàng đóng cửa bước ra sân, cùng Tư Ninh Ninh đi ra ngoài: "Kế hoạch ngày mai của em là gì?"

"Không có gì đặc biệt, thanh niên trí thức vừa được nghỉ, chắc hai ngày tới sẽ bận rộn thu thập một hồi."

Ngày mai là mồng tám tháng chạp, Tư Ninh Ninh không đề cập đến việc đi đến thị trấn.

Đường núi ẩm ướt và khó đi, nếu cô nói muốn đi lên thị trấn, Hoắc Lãng chỉ định đi theo.

Hoắc Lãng hỏi Tư Ninh Ninh có kế hoạch gì cho ngày mai không, thực ra trong tiềm thức của hắn muốn nói em ấy không có kế hoạch thì như hôm nay lại đây chơi.

Bây giờ nghe được ý tứ trong lời nói của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng biết ngày mai có lẽ là Tư Ninh Ninh bận rộn, cho nên không ngỏ ý bảo cô qua nhà, dặn dò: "Vậy ngày mai bận rộn chú ý một chút, trong phòng bếp lò cứ đốt than không cần lo than đá không đủ dùng, qua mấy hôm rảnh rỗi em lại mang trở về. Còn có ra ngoài cho dù là rót nước cũng phải mặc quần áo ấm vào."

Hoắc Lãng nắm tay Tư Ninh Ninh, đôi mắt như người cha già lo lắng con gái: "Bản thân ốm yếu không được bao nhiêu cân, ốm một trận gầy thấy xương rồi, đừng để bị bệnh nữa."

"Em biết rồi mà." Tư Ninh Ninh bất lực bật cười: "Anh đừng như ông già lải nhải nữa."

"Nếu em ngoan ngoãn, không cần anh phải lải nhải."

"Được rồi, nghe lời, em nghe là được rồi chứ."

Tư Ninh Ninh nháy mắt tinh nghịch với Hoắc Lãng, Hoắc Lãng không có biện pháp gì với cô gái nhỏ, thở dài một hơi, gõ cái nhẹ vào trán cô gái nhỏ, không bao lâu thì bị Tư Ninh Ninh nhéo lại vài cái.

Tư Ninh Ninh không thể không dùng sức bởi vì Hoắc Lãng cơ bắp, da dày thịt béo, nhéo cái kia anh ấy chẳng cảm nhận được đâu, ngược lại tê tê dại dại, giống như tán tỉnh chọc Hoắc Lãng một trận bậc cười.

"Anh cười nữa thử xem."

"Được rồi, anh không cười."

Mắt thấy lớp học xóa mù chữ cách một con đường nữa thôi, qua chỗ thanh niên trí thức không bao nhiêu bước chân, Hoắc Lãng thả chậm tốc độ đi vài bước, kéo tay Tư Ninh Ninh dừng lại.

“Sao vậy?” Tư Ninh Ninh lúc đầu còn sửng sốt, ngay sau đó nhận thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh mình cũng có phản ứng, muốn lui ra phía sau, lại bị Hoắc Lãng siết chặt, không rút ra được.

Tư Ninh Ninh thẹn thùng: "Em đến nhà rồi, về nhà đi anh!"

“Ừ.” Giọng Hoắc Lãng khàn khàn đáp lời thật ra tay nắm chặt Tư Ninh Ninh không hề buông ra: "Nhớ kỹ lời anh nói chưa?"

"Em đều nhớ kỹ rồi."

"Ừm ..." Hoắc Lãng có chút bất đắc dĩ buông tay ra, dùng dằng một hồi, lại hỏi Tư Ninh Ninh: "Về lại Bắc Kinh thực sự không cần mua cái gì trở về?"

“Thực sự không cần!” Tư Ninh Ninh buồn cười, dịu đi giọng điệu: "Được rồi mau trở về! Hai ngày tới em ngẫm lại, nếu có cái gì đó thiếu hoặc là cần mua cái gì em sẽ nói với anh nha, đến lúc đó anh mua giúp em, được không?"

“Được.” Hoắc Lãng nhẹ gật đầu, mới nới lỏng tay ra một chút, Tư Ninh Ninh chưa kịp rút tay ra, lại bị nắm chặt: "Trong đội cuối năm việc nhiều, hai ngày này anh phải giúp mấy chú làm việc, còn chạy vào huyện không rảnh sang xem em, em có việc gì nói với Hòa Cốc cùng Sớm Mầm, buổi tối trở về bọn họ sẽ nói cho anh."

"Vâng!"

"Anh được vội vàng, phải lo lắng cho thân thể, ăn cơm đúng giờ?"

"Được."

"Vậy thì ... em về nha?"

“Ừ.” Hoắc Lãng buông tay Tư Ninh Ninh ra, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa tia sáng dịu dàng ấm áp, tràn ngập đôi mắt là hình ảnh Tư Ninh Ninh: “Anh nhìn em đi vào.”

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh quay đầu lại tận ba lần, khi đi đến bên cạnh nhà thanh niên trí thức, quay đầu còn không quên vẫy tay, để Hoắc Lãng mau trở về đi, sợ trời giá lạnh anh ấy đứng ở nơi đó đông lạnh.

Trong nhà thanh niên trí thức có một cái bếp lò, để duy trì nhiệt độ trong nhà luôn đóng kín cửa phòng.

Đôi tình lữ buồn bã chia lìa, lạch bạch Tư Ninh Ninh mũi hồng chạy về nhà, "bạch bạch bạch" vài tiếng gõ cửa: "Thục Hoa? Tưởng Nguyệt? Mở cửa!"

Mấy tiếng liên tiếp, tay cô vừa thả xuống thì cánh cửa "kẽo kẹt" kéo ra, Tư Ninh Ninh đưa mắt đối diện với một đôi mắt hổ phách lạnh lùng.

... Màu mắt của Mạc Bắc lúc nào cũng lãnh đạm vậy sao?

Một câu hỏi thoáng qua trong đầu Tư Ninh Ninh, khi cánh cửa kẽo kẹt đóng lại cũng kéo suy nghĩ của cô trở về: "Cảm ơn cậu, hắc hắc."

Gật đầu với Mạc Bắc, Tư Ninh Ninh lảo đảo chui vào trong phòng, cô còn chưa đi đến phòng nữa thì vừa đi vừa vỗ tay thét to: "Tập hợp, tập hợp! Tớ có tin tức muốn công bố với mọi người."

Mạc Bắc trở tay đóng cửa các thanh niên trí thức khác đều ở, trong ngắn ngủi tất cả đều xúm lại bên cạnh bàn.

"Tin tức gì nha?"

“Rốt cuộc là chuyện gì nha?" Tưởng Nguyệt bưng một chén nước nóng nhét vào Tư Ninh Ninh: "Đừng có mà thần bí nữa, mau nói đi."

Thấy mọi người đều ở trước mặt, Tư Ninh Ninh không chần chừ nữa, cởi cái áo khoác dày, cười cười thật lớn: "Chúng ta xuống nông thôn đã non nửa năm rồi nhỉ, tớ vừa nhận được tin tức, năm nay chúng ta có thể về nhà thăm người thân, xem ý tứ đội trưởng hẳn là 25-26 an bài chúng ta về."

“A a a a!”

Niềm vui vỡ òa ở căn nhà thanh niên trí thức, sau một lúc bình tĩnh từ kinh hỉ, bắt đầu mới có những lo lắng: "Thiệt hay giả? A? Thiệt hả?"

Tư Ninh Ninh mím môi cười nhẹ, tự tin nói: "Chuyện này a, tám chín phần là thật! Cơ mà nghĩ được bao nhiêu ngày tớ không biết."

Vì cái gì sẽ biết trước được tin tức?

Là do Hoắc Lãng nói với cô.

Mà Hoắc Lãng cùng Triệu Hoành Binh quan hệ thân thiết, Triệu Hoành Binh đã nói với Hoắc Lãng rồi trên cơ bản không sai được.

Tư Ninh Ninh đánh giá, không có bất ngờ thì xảy ra thì muộn nhất ngày mai Triệu Hoành Binh sẽ đến để thông báo về chuyện này.

Mà trên thực tế?

Động tác của Triệu Hoành Binh nhanh hơn nhiều so với dự kiến của Tư Ninh Ninh, ngay khi giọng nói của cô rơi xuống, thanh niên trí thức còn chưa kịp phản ứng, thì cánh cửa đóng kín lại truyền đến tiếng gõ "bạch bạch bạch", và tiếp theo là giọng nói của Triệu Hoành Binh:

"Có ai không? Trong phòng hết sao?"

Tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát, Tư Ninh Ninh là người đầu tiên phản ứng, thúc giục Lý Lăng Nguyên đứng gần cửa: "Còn thất thần làm gì đấy? Có khi đến nói chuyện này đó! Mau mở cửa."

"Ồ ồ ồ! Mở cửa!"

Lý Lăng Nguyên gọn gàng kéo chốt cửa, những người khác bò sang, vui vẻ vây quanh Lý Lăng Nguyên đon đả chào hỏi Triệu Hoành Binh: "Đội trưởng, chú đã tới!"

"Đội trưởng! Vào nhà ngồi xuống nói chuyện! Nào! Vào nhà đi chú."

"Ừ, ừ."

Bị nhiệt tình quá làm Triệu Hoành Binh hơi bối rối, chưa kịp phản ứng đã bị một thanh niên trí thức ấn lên ghế ngồi xuống bàn."

Tưởng Nguyệt rót một ly nước nóng đưa cho Triệu Hoành Binh: "Đội trưởng, uống nước."

“Ừ!” Triệu Hoành Binh gật đầu, cầm cái ly tre ấm áp xoa xoa, nhìn chung quanh mọi người: "Đừng đứng nhìn chú vậy, có ghế ngồi, đều ngồi đi."

Sau khi mọi người ngồi xuống, Triệu Hoành Binh chậm rãi mở miệng, và đúng là chuyện vài phút trước Tư Ninh Ninh đã thông báo với mọi người.

"Chậc chậc, chuyện này a, mọi người đã đến đây hơn nửa năm, ngày thường rất chăm chỉ, vất vả, tích cực. Đã gần đến cuối năm rồi, đại đội trưởng truyền đến tin tức, đồng ý cho các đồng chí về thành thăm người thân."

Từng câu chữ nêu rõ nguyên nhân, mọi người bản năng nhìn về phía Tư Ninh Ninh, ánh mắt kia bao hàm hai loại ý tứ, một loại ý tứ vui sướng, một loại ánh mắt khác là tán thành những gì Tư Ninh Ninh vừa nói.

Tin tức xác thật là thật sự!

Mọi người đều sững sờ trước sự ngạc nhiên quá lớn này, động tác nhất trí mà ngồi thẳng tắp trước mặt Triệu Hoành Binh, ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Hoành Binh nhìn thấy tất cả đều với đôi mắt sáng ngời, mong được trở về nhà, trong lòng bất giác xúc động.

Mấy đứa nhỏ tuổi không lớn, rời nhà lâu vậy rồi, chắc chắn nhớ nhà.

Quay trở lại chủ đề, Triệu Hoành Binh tiếp tục: "Ý tứ của đại đội trưởng kỳ nghỉ này là 10 ngày, ngày 25 mọi người đi mua vé tàu đi, mua sớm về sớm, trở về bên này không thể muộn hơn mồng 8 tháng giêng là được. Như vậy thôi cái khác các cahsu tự cân nhắc."

"À, đúng rồi đi mua phiếu thì nhớ rõ phải trở về đội báo cáo một tiếng ha, tuy là quy định là trước ngày 8 tháng giêng quay lại, nhưng thời gian đi cùng trở về đều phải ghi lại trong sổ sách của đại đội, công xã bên kia."

"Vâng, vâng vâng, đội trưởng, bọn cháu đều đã nhớ rõ."

"Vậy được rồi, các cháu làm gì làm đi, nói xong việc rồi chú đi về."

Triệu Hoành Binh uống cạn ly nước, cười hả hả bước ra, đi tới bậc thang thì xoay người:

"À mà này, bây giờ trời lạnh dưới đất không làm việc nhưng đội chúng ta có không ít việc vụn vặt, mỗi năm đều là nhân cái dịp này, bó rơm cho vụ lúa mì năm sau dùng, các cháu nếu không chịu ngồi yên cũng có thể đi kho hàng làm việc, hai công điểm một bó, làm nhiều thì được nhiều."

"Cám ơn đội trưởng, bọn cháu sẽ sang đó ạ!"

Bình Luận (0)
Comment