Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 379 - Chương 379: Về Nhà Hay Không Về?

Chương 379: Về Nhà Hay Không Về? Chương 379: Về Nhà Hay Không Về?

Editor: Hye Jin

Tiễn Triệu Hoành Binh đi, thanh niên trí thức lần thứ hai đóng lại, thanh niên trí thức toàn bộ vây quanh ở bên cạnh bàn, thảo luận vấn đề.

Tống Thư Hãn hỏi: "Các cậu định làm gì? Về nhà sao? Tính toán mua vé lúc nào về?"

“Về." Mạc Bắc bình tĩnh gật đầu, sau đó cụp mắt xuống, bình tĩnh đọc sách.

Lý Lăng Nguyên do dự gãi gãi đầu: "Tớ, tớ trước không vội, trước nhìn xem thế nào! Dù sao còn hơn nửa tháng."

Tống Thư Hãn gật gật đầu, liếc nhìn nữ thanh niên trí thức trên bàn: "Tớ giống Mạc Bắc, tính toán về, các cậu thì sao?"

Tư Ninh Ninh bình tĩnh gật đầu, biểu đạt ý tưởng sẽ về.

Tống Tiểu Vân xem cái này rồi xem cái kia, cuối cùng ngập ngừng nói: "Tớ, tớ cũng nhìn rồi tính."

Từ Thục Hoa trực tiếp hơn, tỏ vẻ lạc quan cười ha hả: "Tớ không quay về, ừm .... Chờ đợt sau lại về."

Tống Thư Hãn ánh mắt nhìn về phía Tưởng Nguyệt, Tưởng Nguyệt sắc mặt không tốt lắm, trầm mặc một hồi mới nói nhỏ: "Tớ cũng không trở về."

Cho dù tốc độ xe lửa chạy chậm, chạy từ nam ra bắc phải mất hơn 20 tiếng đồng hồ, kỳ nghỉ mười ngày cũng đủ ở nhà mấy ngày mà thôi.

Tư Ninh Ninh biết, trước mắt những người không nói về nhà, không phải không muốn về nhà, mà là trên người túng quẫn lấy không ra được tiền mua vé.

Mà Tưởng Nguyệt khác với những người không thể lấy tiền ra.

Cô không có nhà để về, cô chỉ còn mỗi em trai ở Tây Bắc xa xôi.

Sở dĩ vừa rồi cô vui mừng như vậy chỉ vì cô từ sự kiện được về thành thăm người thân, phát giác ra được tương lai có hi vọng về thành mà thôi ...

Tư Ninh Ninh trong lòng thở dài, phát giác ra được biểu tình biến hóa của Tưởng Nguyệt, cô ở bên dưới với sang vỗ vỗ mu bàn tay Tưởng Nguyệt an ủi.

Tưởng Nguyệt nghiêng đầu về phía Tư Ninh Ninh, hơi lắc lắc đầu, khẽ nhếch môi nở một nụ cười, mà không phải quá vui.

Mạc Bắc không phải là người thích xen vào việc của người khác, còn Tống Thư Hãn hắn cũng là người tâm tư thông thấu, đại khái đoán được bạn bè vì sao không lựa chọn về nhà, cho nên đề tài này không tiếp tục kéo dài.

Tống Thư Hãn tháo kính ra, dùng góc áo cọ cọ, một lần nữa đứng lên, người khác cũng đã từ bên cạnh bàn đứng dậy: "Củi lửa không còn nhiều lắm, tớ tranh thủ đi kiếm thêm một chút."

Từ Thục Hoa mím môi, cố gắng nguôi ngoai nỗi mất mát không thể về nhà, đứng lên lần nữa nở nụ cười: "Tớ đi sang kho hàng đăng kí bó rơm rạ, có ai cùng đi không? Nhàn rỗi quá ngồi không, không bằng lấy thêm chút công điểm năm sau ăn no bụng hơn phần nào."

"Tớ đi!"

Tưởng Nguyệt, Lý Lăng Nguyên và Tổng Tiểu Vân cùng nhau đứng lên.

"Tớ cũng đi."

Trong khoảng thời gian ngắn, số người trong phòng chính đã giảm đi một nửa.

"Ai ..."

Tư Ninh Ninh thở dài, mím môi hơi thất vọng, cô cảm thấy hối tiếc cho những người bạn xung quanh không thể về nhà.

Trong lúc cô đang cảm thấy u sầu, Mạc Bắc gõ ngón tay lên mặt bàn đối diện, thu hút sự chú ý của cô.

“Làm sao vậy?"

Mạc Bắc khẽ lắc đầu, không đáp mà hỏi cô: "Cậu tính toán mua vé ngày mấy? Tớ có hộ khẩu quân nhân, có thể giúp mua cậu vé giường nằm, nếu cậu cần tớ sẽ mua giúp cậu."

Mua vé thời điểm nào về cô thực sự không nghĩ đến, bất quá nghĩ đến nguyên chủ lúc trước đi tận 28 tiếng đồng hồ mới từ Bắc Kinh đi vào từ bên này, từ bên này đi Bắc Kinh chắc cũng tương đương.

Ngồi suốt 28 tiếng đồng hồ, Tư Ninh Ninh thiệt tình không thể kiên trì nổi, nếu có thể nhờ Mạc Bắc mua vé tàu giường nằm, lộ trình giảm bớt không ít cực khổ.

Nghĩ nghĩ, Tư Ninh Ninh đáp: "Tớ cũng không biết nữa, đến lúc đó đi xem đi? Còn không biết lúc đó có còn vé không nữa."

Dứt lời hỏi Mạc Bắc: "Cậu mua ngày nào đó? Nếu là có vé thì chúng ta có thể cùng kết bạn về."

Cô và Mạc Bắc đều đến từ Bắc Kinh, tiện đường tùy thời có thể hỗ trợ chiếu cố lẫn nhau.

Mạc Bắc cũng không biết nên mua vé vào ngày nào, cho nên cân nhắc nói: "Vậy thì tớ đi vào huyện xem, đến lúc đó có ngày nào mua ngày đó."

"Được."

Cùng ngày, Triệu Hoành Binh không chỉ đến nhà thanh niên trí thức thông báo về việc trở về thành thăm người thân, về lại đội sản xuất thì triệu tập xã viên tuyên bố giết heo phân lương vào ngày 24 tháng chạp.

Buổi sáng giết heo, buổi chiều phân lương.

Tư Ninh Ninh lén cân nhắc một chút, nữa năm, ngoại trừ những tháng đã lãnh lương, cũng gần hai tháng này tồn công điểm, hơn nữa công thêm công điểm nuôi thỏ bình quân mỗi người được thêm 70 công điểm, cô tồn tổng cộng đâu đó 400 công điểm.

Không biết trong đội phân lương là cái tỉ lệ gì, cô có thể phân được nhiều ít.

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có thể chờ mong một chút.

Với một chút hy vọng, ban đêm trước đi ngủ, Tư Ninh Ninh uyển chuyển nói chuyện với Tưởng Nguyệt, nói chuyện ngày mai cô muốn đi vào thị trấn.

Từ Thục Hoa cô không có ý kiến còn Tưởng Nguyệt vội vàng đứng dậy bò ra khỏi giường, bò dậy sờ soạng: "Vậy cậu tiện đường giúp tớ gửi cái kiện hàng này với, cái này thôi!"

Tưởng Nguyệt đưa cho Tư Ninh Ninh một gói giấy dầu, gói không lớn lắm, được gói rất chặt.

Tư Ninh Ninh nhéo nhéo cảm giác mềm mại lập tức nhận ra bên trong là đựng cái gì.

Chính là cái đôi găng tay cô đan không được đẹp kia .......

“Gửi cho em trai cậu?" Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt cười ngây ngô, bình tĩnh gật đầu: "Ừ!"

Tư Ninh Ninh trong lòng than thở, đem cái kiện hàng bỏ vào trong sọt: "Viết địa chỉ với tên cho tớ đi!"

"Được."

Lúc trước soạn bài, Tưởng Nguyệt từ chỗ Tư Ninh Ninh mua mấy quyển vở, trước mắt còn hai quyển mới tính, Tư Ninh Ninh cần địa chỉ không do dự xé nửa trang giấy, lưu loát đưa cho Tư Ninh Ninh.

Tưởng Nguyệt nhìn Tư Ninh Ninh, vẻ mặt lấy lòng bán manh.

Tư Ninh Ninh nở một nụ cười kỳ quái, cất tờ giấy: "Được rồi, ngủ đi!"

Vừa nói, Tư Ninh Ninh vừa định thổi tắt đèn dầu, Từ Thục Hoa đột nhiên nói: "Ai nha, khoan đã, Tư Ninh Ninh!"

“Hả?” Tư Ninh Ninh đảo mắt, nhìn thấy Từ Thục Hoa đang ngồi trên mép bếp lò, mượn ánh đèn dầu để làm giày.

"Hai mũi kim nữa là xong việc, cậu đợi chút rồi thổi."

"Được nha."

Tư Ninh Ninh không vội thổi tắt đèn, khom người thu thập giường đệm.

Một lúc sau, Từ Thục Hoa cắn đứt sợi chỉ ở đế giày, đưa giày sang cho Tư Ninh Ninh: "Được rồi, Ninh Ninh cậu đến đây thử đi!"

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu rồi ngồi trên giường thử giày.

Đế là một lớp vải mỏng bằng vải vụn, mang vào, Tư Ninh Ninh ấn từ mu bàn chân ấn xuống.

Lớn nhỏ rất vừa, đế giày cực kỳ rắn chắc.

Nhìn thấy hành động của cô, Từ Thục Hoa đã chủ động giải thích: “Khi tớ làm giày còn dư thừa chút đầu vải vụn, nên tớ làm chắc chắn một chút, rồi đi một đường chỉ từ phần này xuống dưới."

Ngón tay của Thục Hòa chỉ chỉ, cô tập trung nhìn vào, quả nhiên thấy trên đế giày có một đường chỉ.

Đường chỉ không quá dày đặc, giày không tính là quá tinh tế cơ mà dễ mang.

Tư Ninh Ninh xuống giường, đi tới đi lui vài bước: "Cảm ơn cậu Thục Hoa, thực vừa chân!"

"Lúc trước cậu đưa vải vụn cho tớ thì bận ngày mùa, chứ không làm xong sớm cho cậu rồi, may là hai ngày rồi nghỉ ngơi bằng không mùa đông cậu không thể mang được.""

Từ Thục Hoa cười cười: "Ngày thường cậu giúp tớ nhiều quá, mà tớ thì không giống Mạc Bắc, Tống Thư Hãn, tớ chỉ có thể làm được như vậy thôi."

Tư Ninh Ninh cúi đầu ngồi xuống bên giường, cởi giày ra: "Được rồi mà, mọi người sống dưới mái hiên, không phải nên hỗ trợ lẫn nhau sao? Cậu nha, đừng có nghĩ nhiều như vậy."

“Ha hả, ừm."

Tư Ninh Ninh cất đôi giày vào gầm giường, đứng dậy nói: "Nhưng mà Thục Hoa, tớ còn không ít vải vụn, cậu có thời gian có thể làm thêm cho tớ một đôi được không, tớ gửi công làm cho cậu."

Từ Thục Hoa đã chủ động làm đôi giày này cho Tư Ninh Ninh, tuy kéo hơi lâu cơ mà xác thực vì vội không rút ra thời gian rảnh.

Tư Ninh Ninh có thể hiểu.

Và khi cô đưa cho Từ Thục Hoa mấy đầu vải vụn thì trong lòng cô cũng đã có ý tưởng, chính là những gì cô nói bây giờ.

Đôi giày đầu tiên là Từ Thục Hoa coi như là trả nhân tình cô giúp đỡ cậu ấy, Từ Thục Hoa làm miễn phí cho cô, cô tiếp thu.

Mà đôi giày thứ hai nếu Từ Thục Hoa chịu giúp thì cô sẽ trả thù lao tương ứng.

Gần đây xác thực muốn đổi giày để đi, thứ hai là còn coi như là sự trợ giúp với cậu ấy.

Xem như là biện pháp đẹp cả đôi đường đi.

Đôi mắt Từ Thục Hoa đung đưa, rõ ràng là động tâm cơ mà đang suy nghĩ, ở chung với nhau dưới một mái hiên, loại sự tình này mà nhận tiền thì có chút bất hợp lý cho nên do dự không mở miệng.

Tư Ninh Ninh chủ động mở miệng: "Cậu đừng cảm thấy ngượng ngùng, lúc trước Tưởng Nguyệt giúp nam thanh niên trí thức làm quần áo cũng có thu đồ vật nữa, cậu xem cậu, là muốn tiền hay là muốn đổi chút đồ ăn gì đó? Tớ nếu có đều có thể đổi một chút cho cậu."

Sau khi Tư Ninh Ninh nói xong lời này, Từ Thục Hoa mới nhận ra đúng là không có gì ngượng ngùng, mím môi cười: "Đồ ăn thì thôi đi, mọi người đều không đủ ăn ... Tớ lấy tiền có thể chứ? Gần đây việc làm ít, trừ bó cỏ thì cũng không còn chuyện gì khác, tớ làm giày cũng mau ... Tớ không lấy nhiều, 2 xu được rồi."

"Hai xu không được."

Từ Thục Hoa hơi sửng sốt, vội vàng bổ sung: "Vậy thì, vậy thì một xu được rồi!"

“Tớ không phải là cảm thấy hai xu quá nhiều." Tư Ninh Ninh lắc đầu thở dài: "Tớ đưa cậu 10 xu đi."

“Không……”

Từ Thục Hoa lập tức lắc đầu chỉ làm đôi giày thôi nào đáng giá 10 xu được.

10 xu mua được bao nhiêu vải !!?

"Đừng vội từ chối, tớ có một yêu cầu."

Bình Luận (0)
Comment