Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh đè tay Từ Thục Hoa xuống, ngồi xuống cầm cái đôi giày, ngón tay để ở trên giày khoa tay múa chân: "Chỗ vị trí này quá gồ ghề, tớ sợ đi ngày mưa hoặc là tuyết sẽ trơn trượt. Cậu làm tỉ mỉ giúp tớ một chút."
Đúng là Tư Ninh Ninh muốn giúp Từ Thục Hoa, cơ mà tuyệt đối không phải giúp kiểu từ thiện.
Làm một đôi giày không tính là quá lâu kỳ thực vẫn tốn không ít sức lực, thức đêm rồi làm dưới ánh đèn sẽ ảnh hưởng đến thị lực.
Hai xu thì làm được cái gì? Mua cái trứng gà cũng không được.
Nếu Từ Thục Hoa khăng khăng đòi lấy hai xu thì thôi, cô thà không để cậu ấy làm.
Làm như vậy thì quá đuối lý.
Tưởng Nguyệt và Tổng Tiểu Vân đều nhìn về phía này, hai người ánh mắt đều khó hiểu, chắc là không nghĩ tới, có người chủ cố tình đem tiền công áp cao, còn người làm công thì cố đè tiền công xuống ...
Từ Thục Hoa rất do dự, chính xác mà nói, lương tâm bất an, cuối cùng vẫn là cúi đầu trước hiện thực.
"Vậy thì được rồi, nhưng đôi giày này cậu vẫn đưa tớ trước đi, hai ngày nữa tớ trả lại cho cậu."
Cô cầm đi giày mới trong tay Tư Ninh Ninh bổ sung: "Tớ may thêm một đường chỉ chỗ này."
Lúc Từ Thục Hoa làm giày cũng làm y như đôi này, lúc cô học cũng học cách làm như này, cũng có học cách làm đường may tinh tế hơn, cơ mà chưa từng thử qua.
Nếu Tư Ninh Ninh cậu ấy muốn đường may tinh tế thì cô có lẽ phải khâu hai vòng, trước đi một vòng đường may thô rồi lại may thêm một vòng, hẳn là được rồi.
Tư Ninh Ninh đồng ý: "Được cậu lấy đi đi, tớ ngày mai muốn đi vào trong thị trấn, hiện tại hơi lười lục, ngày mai tớ bớt thời gian tìm cho cậu nha."
"Vậy cũng được."
"Ừ, ngủ đi!"
“Được.” Từ Thục Hoa gật đầu, lần này nụ cười trên mặt chân thành và vui vẻ hơn rất nhiều.
Tư Ninh Ninh cảm thấy có thể lý giải được.
Đừng nhìn ngày nào cũng bận rộn vậy chứ kỳ thực sinh hoạt ấm no rất khó giải quyết chứ càng đừng nói có dư thừa công điểm, quay đầu đi đội để đổi tiền.
Từ Thục Hoa về cơ bản là không có nguồn thu nhập, và bây giờ giúp Tư Ninh Ninh đóng giày có thể coi là một khoản thu nhập nho nhỏ, có thể giảm bớt sự xấu hổ trong cuộc sống ở một mức độ nào đó, chẳng hạn lúc thanh niên trí thức chia "AA", vậy nên cậu ấy có thể không cao hứng sao?
Ai……
Cư dân thuần thời đại này, một số hành vi và ý tưởng, vẫn còn rất đơn giản.
Tư Ninh Ninh thổi tắt đèn dầu, xoay người lên giường, nói câu "ngủ ngon", chui vào ổ chăn.
Trong bóng tối, xung quanh phát ra âm thanh của ván giường động đây, sau đó là khoảng thời gian an tĩnh ngắn ngủi, bất quá trong phòng lại truyền đến thanh âm của Tống Tiểu Vân: "Ninh Ninh à, ngủ ngon là cái từ gì vậy? Rốt cuộc là có ý gì nha, tớ nghe cậu nói mấy lần rồi mà không hiểu."
"Ách ..." Tư Ninh Ninh bị mắc kẹt, sau một lúc phản ứng lại cô mới suy nghĩ rồi giải thích: "Ngủ ngon là đại khái một câu chúc trước khi đi ngủ. Một là muốn nói cho mọi người tớ muốn đi ngủ, một mặt đại khái là chúc ngủ ngon mơ đẹp."
Tư Ninh Ninh không chắc chắn lắm mà giải thích.
Bởi vì thực sự không biết chính xác ý nghĩa câu "chúc ngủ ngon". Cô chỉ giải thích theo sự hiểu biết của mình.
Nhưng Tổng Tiểu Vân không quan tâm lắm, sau khi Tư Ninh Ninh nói xong, Tổng Tiểu Vân liên tiếp chúc ngủ ngon.
"Vậy Ninh Ninh, ngủ ngon nha!"
Tư Ninh Ninh "ừm" nhẹ một tiếng: "Ngủ ngon."
Tấm ván giường của Tống Tiểu Vân rung lên một hồi: "Tưởng Nguyệt ngủ ngon! Thục Hoa, ngủ ngon!"
Tưởng Nguyệt phát cọc thúc giục: "Ngủ ngon, ngủ ngon! Đừng nói nữa, đi ngủ nhanh đi."
Từ Thục Hoa cười ha hả, thuận miệng phản hồi: "Ngủ ngon." Sau đó căn phòng mới an tĩnh trở lại.
Đúng như Tư Ninh Ninh giải thích về ý nghĩa câu "ngủ ngon", đêm nay mấy cô gái ngủ đặc biệt ngon lành, yên bình …
Ngày hôm sau, Tư Ninh Ninh dậy thật sớm, thời tiết vừa vặn không mưa bụi.
Thanh niên trí thức không có ô, có loại mũ rơm chống mưa, Tư Ninh Ninh mang theo mũ, mặc quần áo ấm xuất phát, ra đội sản xuất rồi thì đem toàn bộ đồ vật thu vào trong không gian, đổi trang phục tiếp tục xuất phát.
Mặc dù có nhẹ nhàng đi thì đến thị trấn cũng đã 10h30 sáng.
Tư Ninh Ninh không vội, trước tiên cô đến bưu cục đem đồ Tưởng Nguyệt nhờ gửi đi xong rồi mới thả trong sọt chút đồ vật, loanh quanh vòng đến ngõ sau trạm phế phẩm, thừa dịp bốn bề vắng lặng từ không gian lấy ra bếp lò, lúc này mới gõ cửa.
"Cốc cốc cốc" ba ngắn một dài, thực nhanh có người bên trong mở cửa ra.
Tư Ninh Ninh không có ngẩng đầu, cánh tay tiếp tục nỗ lực xách cái bếp lò đưa sang: "Hỗ trợ xách một chút."
“À, được thôi." Đầu Khỉ nhanh chóng đáp ứng.
Sau khi vào nhà, đầu khỉ liền giấu ở đằng sau cửa.
Tư Ninh Ninh hỏi ngay vào chủ đề: "Hôm nay thế nào? Bọn họ có tới sao?"
"Bên ngoài lạnh lẽo muốn chết, hôm nay là mồng tám tháng chạp người phỏng chừng đang ở nhà tránh đông, mấy ngày nay trạm phế phẩm không có người nào đến, vào trong rồi nói chuyện."
Đầu Khỉ gật đầu đẩy cái cửa gỗ: "Đến rồi anh Dương mang theo Hi Cùng đến, từ sáng sớm đã chờ ở chỗ này."
Cánh cửa gỗ được đẩy ra, Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Dương và Cố Hi Cùng.
Hai người hình như có chút khẩn trương, tiến lên muốn nói cái gì đó cuối cùng không dám mở miệng.
Tư Ninh Ninh lưu ý đánh giá hai anh em, đã một tháng từ khi chuyện đó xảy ra, Cố Hi Cùng vết thương trên đầu đã ổn, khí sắc không tồi.
Đảo mắt sang chỗ bên cạnh, cùng ánh mắt Cố Dương đối diện, Tư Ninh Ninh bất giác sửng sốt.
Cố Dương nhíu mày khiến cho hốc mắt hơi trũng xuống, một khuôn mặt trông rất nghiêm túc, và ... trên khuôn mặt đó là một đôi mắt rất sắc bén, phảng phất như đã nhìn thấy được mọi thứ.
Cố Dương không phải là người tâm tư kín đáo, cũng tuyệt đối không phải là người dễ gạt, qua một lần sự việc của đội sản xuất, hắn vẫn cảm thấy được cái gì đó.
Tư Ninh Ninh nhận ra điều này, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, bất quá từ lúc cô vào nhà hai anh em cũng không nhắc đến cái gì, cô an tâm hơn phần nào.
Liền tính thật sự biết thì thế nào?
Cố Dương là một người thông minh, hắn sẽ không chủ động nhắc đến thì Tư Ninh Ninh càng không thể hủy đài của chính mình.
Người thông minh ... Đúng là người thông minh.
Người thông minh là tốt, cô thích giao tiếp với người thông minh.
"Đông Đông, Anh Dương lúc này cầm trứng vịt đến, tôi nói mà anh ấy không cho tôi, nói là cho cậu ... Vậy lát nữa tôi mua hai cái được không?" Đầu Khỉ chép miệng, mắt thèm thuồng nhìn về góc phòng.
“Chính cậu đi lấy đi!"
"Ồ! Tôi, tôi lấy hai cái!" Đầu Khỉ vui vẻ chạy đến góc phòng thò vào trong cái sọt tre.
Ánh mắt của Tư Ninh Ninh lại rơi vào trên người Cố Dương, Cố Dương là người trưởng thành và có năng lực nhất trong các anh em nhà họ Cố, đưa Cố Hi Cùng đến đây lần này đã giải thích được, công việc ở xưởng cao xu là chuẩn bị cho Cố Hi Cùng.
Tư Ninh Ninh không phản đối, vẫn nói nhiều hai câu: "Công việc trong xưởng cao xu là cơ hội tốt, nhưng chỉ có một cơ hội, trong chốc lát đến bên kia, công việc này có thể lấy được hay không còn phải xem chính mình."
Cố Dương cẩn thận gật đầu, trịnh trọng nói: “Cám ơn.”
Tư Ninh Ninh lắc đầu, tỏ ý không cần.
Dư quang liếc mắt thấy Đầu Khỉ đang dẩu mông bên kia, bất đắc dĩ "chậc chậc": "Nào trứng vịt lấy xong chưa? Lấy xong dư lại bỏ vào sọt cho tôi đi!"
"Được rồi, được rồi! Tôi đang lấy."
Tư Ninh Ninh khẽ "ừm" một tiếng, nói với Cố Dương và Cố Hi Cùng: "Chuẩn bị một chút, chúng ta một lát xuất phát."
Cố Dương gật đầu, còn Cố Hi Cùng thì ngượng ngùng, giữ chặt Cố Dương: "Anh cả, em có được không? Em thấy vẫn là để anh Triều đến đây đi, anh Triều so với em ổn hơn ..."
"Cố Triều anh đã có an bài khác, em không cần phân tâm, thành thật kiên định, lát nữa người ta hỏi cái gì thì em nói cái đó, trên đường đi không phải anh đã dạy em rồi?"
"Ách ... Vậy được rồi, em là sợ lãng phí cơ hội tốt. Bằng không anh cả, vẫn là anh đi đi!"
"Đã 17, 18 tuổi rồi, việc nhỏ này thôi mà lo trước lo sau, cho em đi thì em đi!"
Cố Hi Cùng vừa lo vừa sợ, ngữ điệu của Cố Dương trầm trọng hơn phần nào: "Em cũng biết là cơ hội khó có được, không phải càng nên đánh tinh thần đối mặt?"
Giọng của Cố Dương trầm xuống, Cố Hi Cùng cúi đầu không dám lên tiếng.
Cố Dương khẽ thở dài, trái tim cường ngạnh mềm đi, vỗ vỗ vai Cố Hi Cùng: "Hi Cùng, đừng làm anh cả thất vọng, đây là vì tốt cho em."
“Em biết rồi, anh cả ..." Cố Hi Cùng ủ rũ lên tiếng, thoạt nhìn giống như một con chó lớn bị chủ nhân răn dạy.
Làm bộ không để ý nhưng dư quang Tư Ninh Ninh vẫn luôn lưu ý đến hai anh em, trong lòng khe khẽ thở dài, bất giác sinh ra vài phần lo lắng.
Cố Hi Cùng, có thể được không đây?
Mặc dù to cao cơ mà không được tự lập, tự tin cho lắm, bộ dáng bán manh như tiểu đáng thương.
Haizz cũng là.
Có thể nắm bắt được cơ hội không thì xem bọn họ đi, cô đã tận khả năng hỗ trợ, còn sự tình phía sau cô không có cái tâm tư suy nghĩ.
“Đông Đông, đã xong rồi!"
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh lên tiếng, dặn dò Đầu Khỉ: "Nếu không bận thì anh chờ ở trạm phế phẩm đi, lát nữa vội xong chính sự, tôi còn trở về."
"Được, vậy tôi chờ ở đây!"
Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu "ừm", sau đó khom người vác sọt lên vai, ánh mắt quét sang hai anh em Cố Dương: "Đi thôi."
Cố Dương gật đầu, duỗi tay nhận lấy cái sọt của Tư Ninh Ninh: "Để tôi giúp cậu."
Tư Ninh Ninh lắc đầu tránh đi, còn Đầu Khỉ thì gãi đầu khó hiểu nói: “Không phải sẽ còn trở về sao? Đeo sọt làm gì? Sọt để chỗ này tôi nhìn cho, có tôi đây cậu sợ cái gì?”