Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 381 - Chương 381: Khảo Nghiệm

Chương 381: Khảo Nghiệm Chương 381: Khảo Nghiệm

Chương 381:

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh chỉ cười nhẹ.

Ném không được, sọt này lát nữa không chừng có tác dụng đâu.

Từ cửa sau trạm phế phẩm đi ra, Tư Ninh Ninh đưa Cố Dương và Cố Hi Cùng đến thẳng khu nhà phía sau trạm y tế thị trấn.

Hôm nay mồng 8 tháng chạp, các xí nghiệp quốc doanh không có thống nhất nghỉ nhưng cấp bậc của Phó Hồng Thư nhất định sẽ nghỉ.

Tư Ninh Ninh phán đoán không tồi, lên gõ cửa, đúng là Phó Hồng Thư mở cửa.

“Cậu.” Tư Ninh Ninh hô lên một tiếng, lúc sau đảo qua một bước, né sang một sau, lộ Cố Dương cùng Cố Hi Cùng ở phía sau: "Lần trước cháu nói với cậu, đây là con trai của nhà chú cháu, hôm nay mang lại đây."

Chỉ trong thời gian ngắn, tâm tình Phó Hồng Thư xoay chuyển nhìn thấy Tư Ninh Ninh thì ngơ ra rồi kinh hỉ, đến khi nhớ ra chuyện kia thì đứng đắn lên.

Phó Hồng Thư ho nhẹ một tiếng rồi nhường ra vị trí: "Vào trong nói chuyện đi."

Cố Dương sáng sớm đã nghĩ tới, Tư Ninh Ninh dẫn bọn họ đến gặp không phải người thường, chờ tận mắt thấy Phó Hồng Thư thì trong lòng càng xác nhận chuyện này.

Bởi vì cho dù Phó Hồng Thư mặc áo khoác bông cũ cũng không thể phớt lờ được hơi thở văn nhã trên người.

Ở độ tuổi này khẳng định không có khả năng là người đọc sách, giáo viên càng không thể, duy nhất có thể nói được, chính là cán bộ nhà máy.

Hơn nữa, còn là cậu của Đông Đông ...

“Chào ngài, chào ngài."

Cố Dương buông tư thái chào hỏi Phó Hồng Thư, vào nhà ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên người Tư Ninh Ninh, toàn bộ suy đoán trong lòng vốn đã chứng thực thì lần thứ hai sinh ra nghi hoặc.

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?

Cố Dương đang choáng váng, hay là cái cô gái kia thực sự không phải Đông Đông? Mà Đông Đông, có em gái?

Trước mắt chính sự quan trọng, Cố Dương chỉ có thể đem nghi ngờ đặt ở đáy lòng.

“Ngồi ngồi, đều ngồi.”

Người đã đến cửa là khách nhân, Phó Hồng Thư mời người ngồi xuống. Trương Nguyệt Mai ở trong phòng bồi cháu gái chơi ở trên giường không ra tới, cho nên hắn tự cầm ca tráng men rót nước cho mọi người cuối cùng mới ngồi xuống.

Tư Ninh Ninh biết ý của Cố Dương là muốn cho Cố Hi Cùng bắt lấy công việc này cho nên khi Phó Hồng Thư ngồi xuống, cô đã giới thiệu ngắn gọn về Cố Hi Cùng với Phó Hồng Thư, và sau đó nhấn vào một số ưu điểm tương đối rõ ràng của Cố Hi Cùng.

Đương nhiên, cô không nói toàn bộ cái tốt, khuyết điểm cũng tung ra đúng lúc, tỷ như Cố Hi Cùng tuổi trẻ nên hơi hoạt bát một chút.

Nếu Phó Hồng Thư nguyện ý giữ lại, đến lúc đó tự chú ấy gõ để rèn.

Phó Hồng Thư lắng nghe gật đầu, đơn giản thiệu xong tiếp theo là phần hỏi của hắn.

Tư Ninh Ninh không tham gia chỉ nói "Hôm nay ăn tết cháu mang đến chút đồ vật, cháu ở bên kia dọn ra". Phó Hồng Thư ừ ừ vài tiếng xong cô xách cái sọt đi sang một bên.

Dựa theo hiểu biết của Phó Hồng Thư về Tư Ninh Ninh, biết đồ vật mang đến khẳng định chất lượng tốt, tuyệt đối không chắp vá, cơ hồ theo bản năng, chuyện trước mắt Phó Hồng Thư nghiêm túc thêm vài phần:

“Năm nay bao lớn rồi? Ngày thường ở nhà giúp trong nhà làm việc sao? Am hiểu cái gì?”

"Đầu năm sau cháu 17, ở nhà làm việc, vâng ..." Cố Hi Cùng vò đầu bứt tai, do dự một lúc rồi mới trả lời: "Cháu cũng không có cái gì am hiểu, ừmmm, biết, biết bơi lội bắt cá, còn sẽ ..."

Dưới gầm bàn, Cố Dương lặng lẽ đá Cố Hi Cùng một phát.

Cố Hi Cùng lắp bắp một lúc, lúc này mới kịp phản ứng, kịp thời không đem mấy chữ "ném đá trên sông" không nói ra tới.

Phó Hồng Thư chú ý đến ánh mắt giao thoa của hai anh em, cười cười haha: "Là rất có tinh thần phấn chấn."

Giây lát lại đem ánh mắt dừng trên người Cố Dương: "Vị đồng chí này, tên gọi là gì?"

"Phó chủ nhiệm, tôi là anh trai của Hi Cùng, đi theo lại đây không có mục đích gì khác, chính là lo lắng Hi Cùng ăn nói vụng về sợ Hi Cùng nói bậy."

"Haha, tôi hiểu, tôi có thể hiểu." Phó Hồng Thư ấn ấn tay xuống, cười hiền lành: "Không cần khẩn trương, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút. Hi Cùng tiểu đồng chí nhìn không tồi, bất quá vẫn là muốn hỏi một cậu, các cậu hiện tại đang làm việc ở chỗ nào?"

Lời này vừa ra không riêng thì Cố Dương ngây người, Tư Ninh Ninh bên trong cũng ngây ngẩn cả người.

Sao mà?

Nhìn tình huống này, hình như nhìn trúng Cố Dương.

Chuyện ở chợ đen Cố Dương khó mà nói, chỉ uyển chuyển trước mặt nói ra việc làm việc ở đội sản xuất, có lẽ trên người hơi thở tương đối ổn trọng, Cố Dương nói xong, Phó Hồng Thư lên tiếng:

"Công việc này vốn là cho Đông Đông, nhà hắn tạm thời có việc không dứt được, mới đề cử người khác, tôi đồng ý."

"Hôm nay hai cậu đến đây, đại khái tình huống tôi đã nắm rồi, nói thật tôi tương đối nhìn trúng cậu."

Phó Hồng Thư nhìn thẳng về phía Cố Dương: "Nếu cậu nguyện ý thì năm sau trực tiếp đến bắt đầu làm việc. Nếu mà muốn đem cơ hội này để lại cho đồng chí Cố Hi Cùng cũng không phải là không thể, nhưng mà tôi yêu cầu thêm một thời gian thử việc, tôi muốn xác định đồng chí Cố Hi Cùng có đủ năng lực hay không mới có thể ra phán đoán có lưu lại hay không?"

“Quyết định như thế nào, hai người có thể thương lượng một chút.

Nói xong, Phó Hồng Thư đứng dậy đi về phía Tư Ninh Ninh, một bộ trưởng bối răn dạy đứa nhỏ trong nhà: "Lần trước cậu đã bảo cháu đừng có mang đồ sang đây, sao mà không chịu nghe?"

"Ăn tết tới cửa, sao mà không biết xấu hổ mà đi tay không?"

"Cháu nha cháu ..."

Nhìn như người nhà đang nói chuyện, kỳ thực là Phó Hồng Thư cố tình dành chỗ cho hai anh em nhà họ Cố thương lượng.

Tư Ninh Ninh thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu thật sự nhìn trúng Cố Dương? Không cần Cố Hi Cùng?"

"Nhìn trúng thì nhìn trúng đó, cũng không phải là không cần." Phó Hồng Thư vui tươi hớn hở liếc mắt Tư Ninh Ninh một cái: "Lại nói, nhìn mặt mũi cháu sao có thể không cần."

Giả sử Cố Dương khăng khăng tiến cử Cố Hi Cùng, tất nhiên Phó Hồng Thư sẽ nhận, cái hắn muốn xem là xem Cố Dương sẽ lựa chọn như thế nào.

Coi như là khảo nghiệm nhỏ đi.

Nếu Cố Dương trước sau đem Cố Hi Cùng đặt trong lòng, hơn nữa có thể chống cự được dụ hoặc thì ở một khía cạnh nào đó, Phó Hồng Thư càng thêm thưởng thức hắn, tương lai có cơ hội hắn sẽ nguyện ý ưu tiên suy xét đến Cố Dương này.

Tư Ninh Ninh mơ hồ nghe thấy ý tứ, vốn còn muốn nói Phó Hồng Thư không cần bận tâm đến cô, cơ mà nghĩ đến phía trước còn anh em Cố gia, đem lời nuốt xuống bụng, chỉ chỉ vào phòng bếp, dựa tường nói:

"Lần này cháu đến đây không mang theo cái gì, bên kia trứng vịt muối là anh em Cố gia đem tới."

Phó Hồng Thư rất rõ ràng, vẫn nói: "Thứ này cậu xem như cháu mang đến, công tác kia cũng là nhìn mặt mũi cháu cho ra ngoài, chuyện khác cậu không biết."

Lời trong lời ngoài ý tứ là thừa nhận quan hệ với Tư Ninh Ninh, bán mặt mũi Tư Ninh Ninh, tình cảm người khác Phó Hồng Thư không thu.

"Vâng, chuyện này là phần cảm kích của cháu, người bên kia không đề điểm cái gì."

Dù sao trứng vịt muối nếu là Phó Hồng Thư nói ra thì anh em Cố gia không nói được, cô còn phải phí công đi giải thích.

Tiến triển trước mắt coi như là vừa đẹp.

“Được rồi, đi thôi.” Phó Hồng Thư mỉm cười: "Bọn họ cũng đã thương lượng ra kết quả."

Tư Ninh Ninh gật đầu, một lúc sau mới kéo Phó Hồng Thư trở lại: “Chờ đã!”

“Làm sao vậy? Còn có chuyện gì nữa?"

Tư Ninh Ninh nhăn mày, cân nhắc một chút, cô ghé sát tai Phó Hồng Thư nói về chuyện thành phần gia đình của Cố gia.

Đây là điều mà Tư Ninh Ninh quan tâm hơn cả, một mặt sợ Cố Hi Cùng vào nhà xưởng xong bị phát hiện đuổi đi, mà một mặt lại sầu nhà xưởng kiêng kị cái này không chịu nhận Cố Hi Cùng.

Bình Luận (0)
Comment