Editor: Hye Jin
Chuyện này không có cách nào giấu diếm, so với việc đến nhà xưởng báo danh rồi bị phát hiện nháo đến khó coi thì không bằng trước tiên nói rõ ràng trước.
Tư Ninh Ninh mím môi cân nhắc một hồi, sau đó chân thành nói: “Nếu chuyện này khó, cậu có thể nói với cháu, cháu trở về giải thích cho bọn họ."
Phó Hồng Thư trầm ngâm một hồi, vẫy vẫy tay: "Chuyện này xác thực có chút mẫn cảm, nhưng mà có một số chuyện chúng ta không thể chọn được, đương nhiên có cái không thể chọn thì có cái có thể chọn."
"Thân phận gia đình, thành phần có vấn đề, đang trong quá trình cải tạo đúng là mẫn cảm thật đó, cậu chỉ cần người này cần cù chăm chỉ, thành thật kiên định làm việc thì người khác cũng không thể nào cường ngạnh chỉ điểm thị phi, nếu thực sự có thì bọn họ chính là không cần cái công việc này."
Phó Hồng Thư vỗ vỗ bả vai Tư Ninh Ninh, từng chữ từng chữ như là hứa hẹn nặng ngàn cân: "Đông Đông, cháu đừng lo lắng, nhà máy của cậu không phải nơi lưu giữ đám ô hợp, rác rưởi, còn nữa ngày thường làm việc, mọi người vội vàng muốn chết, thời gian rảnh đâu ra mà gây ra chuyện thị phi?"
Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu: "Cháu chỉ sợ cậu khó xử thôi."
Tư Ninh Ninh không phải là người không thể hiểu rõ thế đạo, chuyện công tác về tình về lý là cô nợ nhân tình Phó Hồng Thư, Phó Hồng Thư ưu ái, cô ghi tạc trong lòng, tình cảm nhỏ còn có thể tìm cách trả lại chứ mà chuyện làm Phó Hồng Thư khó xử cô cũng ngượng ngùng mà phiền toái người ta.
May mắn thay, những thông tin tiết lộ trong lời nói của Phó Hồng Thư đều cho thấy từ “gia đình thành phần” không quá tiêu cực và khắc nghiệt trong không khí làm việc ở nhà xưởng.
"Được rồi tên nhóc kia ... người một nhà không nói hai lời, cháu gọi tiếng cậu còn so đo gì mấy chuyện linh tinh này. Nếu thật sự mà khó xử cậu sẽ nói với cháu."
Phó Hồng Thư đặt tay khoác vai Tư Ninh Ninh, mang Tư Ninh Ninh ra ngoài: "Bọn họ giờ cũng đã thương lượng xong rồi, đi ra ngoài đi đừng để bọn họ đợi lâu."
“…… Vâng.”
Cố Dương và Cố Hi Cùng đã có một cuộc thảo luận ngắn trong phòng khách, kết quả không tốt lắm, Cố Hi Cùng cảm thấy kinh nghiệm mọi mặt của mình không đủ tốt để đảm nhận công việc, cho nên lo lắng mất cơ hội này, liên tiếp lắc đầu hoặc là tiến cử Cố Triều đến đây thay thế hoặc là cầu Cố Dương đi, dù sao hắn cũng không chịu mình đi.
Cố Dương suy xét là toàn cục không phải là cá nhân, Cố Triều cũng là em trai hắn, hắn đương nhiên có suy xét cho em ấy, trước mắt hai nhà khác nhau, hắn chỉ có thể trước đem Hi Cùng mang ra ngoài thì mới có tinh lực mà suy xét đến Cố Triều.
Ngay cả khi Cố Hi Cùng không muốn, Cố Dương cho dù có ấn trâu uống nước cũng phải bắt Cố Hi Cùng đồng ý, cho nên ngữ khí nói chuyện nghiêm khắc cùng cưỡng chế:
"Công việc này chỉ có thể cho em đi, em không cần trông cậy vào người khác. Nếu em không muốn đi, hiện tại chúng ta có thể đi, cũng không cần lãng phí thời gian của Đông Đông và Phó chủ nhiệm."
"Đừng, đừng! Anh ơi, em đi, em đi là được rồi." Cố Hi Cùng vội vàng giữ chặt Cố Dương chuẩn bị đứng dậy.
Nếu chỉ có thể là hắn thì hắn đi thôi!
Công việc khó có được như vậy, bao nhiêu người bên ngoài cầu cũng cầu không được, nay nhiều người vì hắn mà tranh thủ thì hắn làm sao có thể rút lui?
Nghĩ đến đây, Cố Hi Cùng vừa sầu vừa hoảng, sợ đến lúc đó không qua được thử việc lại bỏ lỡ cơ hội, làm anh cả cùng chị dâu còn có anh Đông Đông thất vọng.
Cố Hi Cùng đau khổ cúi đầu.
Cố Dương nhìn ra được em trai lo lắng, ngữ khí mềm mỏng trấn an: "Đừng nghĩ những cái không đâu, em nghe lời, đi làm người ta kêu em làm gì thì em làm cái đó, tay chân cần mẫn một chút, trong mắt chỉ có công việc thì công việc này chạy không được."
"... Vâng." Cố Hi Cùng rầu rĩ lên tiếng.
Đúng lúc này, Phó Hồng Thư và Tư Ninh Ninh từ phòng bếp đi ra, Cố Dương đứng dậy: "Phó chủ nhiệm."
Cố Hi Cùng cũng đi theo đứng dậy: "Phó, phó chủ nhiệm."
"Ngồi ngồi, đều ngồi." Phó Hồng Thư mỉm cười lướt sang Tư Ninh Ninh: "Nơi này ngồi không đủ, Đông Đông cháu đi sang bên kia tìm cái ghế đẩu ngồi đi."
"Vâng!" Cô xoay người đi đến cửa sổ ngồi chờ.
Tư Ninh Ninh không đợi lâu, hai bên nói chuyện, Phó Hồng Thư được biết Cố Dương vẫn nhất quyết tiến cử Cố Hi Cùng đi làm việc, mặc dù hắn có dự đoán trước nhưng nghe thấy Cố Dương thái độ quá mức kiên định, Phó Hồng Thư vẫn bất ngờ:
“Đồng chí Cố Dương, tôi có thể hỏi cháu nguyên nhân sao?"
Nguyên nhân……
"Cháu là anh trưởng, là trụ cột gia đình, cũng đã cưới vợ."
Cố Dương xoa xoa đôi tay nứt nẻ, cánh môi cười lên nụ cười kiên định: "Em trai cháu còn nhỏ, đạo lý lớn còn chưa hiểu, chỉ có thể lôi kéo nó đi về phía trước, bây giờ có một cơ hội trước mắt, cháu tin tưởng em ấy có thể, chờ em ấy thích ứng với công tác thì về sau cưới vợ cũng không cần cháu nhọc lòng."
Hoàn cảnh của nhà họ tương tự giống Hoắc Lãng ở Trần gia bên kia, tương tự là không cha không mẹ, khác nhau là hai đứa nhỏ Trần gia có Hoắc Lãng gánh mà Cố gia ...
Bà Cố Dương bị liệt và tàn tật, nằm liệt giường quanh năm, vợ của Cố Dương là người câm, sức khỏe cũng không tốt, chỉ có thể ở nhà làm chút việc vặt.
Cố Dương tuổi tác không lớn, vậy mà đè nặng trên vai không chỉ phải nuôi mẹ, còn phải lo lắng dạy dỗ em trai, còn phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Tư Ninh Ninh cảm thấy Cố Dương thực sự quá không dễ dàng.
Nhưng đây là cô lấy trái tim cùng quan điểm của một người từ tương lai quan sát, còn Phó Hồng Thư là người ở niên đại này, anh cả như cha, trong nhà anh cả phải gánh vác trách nhiệm. Cho dù gian khổ, trong mắt Phó Hồng Thư đều là chuyện hẳn là.
Cho nên Phó Hồng Thư nghe xong lời của Cố Dương, chỉ gật gật đầu tán dương: "Cháu là anh cả, đáng khen."
Có lẽ mọi người trong thời đại này đều sống đơn giản và có trách nhiệm, còn Tư Ninh Ninh lớn lên ở tương lai, bất luận là tin tức TV hay là các video ngắn, về gia đình, xã hội đại chiến quá nhiều. Thế nên trừ bỏ tạp niệm cùng tư dục bên ngoài, hoàn toàn không nhìn ra loại tình cảm thuần túy như này.
Tư Ninh Ninh ngồi ở một bên yên lặng nghe, trong đầu bỗng nhiên liền cảm thấy có chút loạn.
Cô cảm thấy Cố Dương đương nhiên đáng khen, một câu đáng khen chẳng thể hiện được cái gì, không thay đổi được bất cứ cái gì ...
Bọ họ là cần một cơ hội, một cơ hội để thay đổi quẫn bách.
Tư duy hoảng hốt, Tư Ninh Ninh như bị xuất hồn, nhịn không được mà nghĩ, nếu không quen biết cô, không có cô giật dây bắc cầu, anh em Cố gia sẽ như thế nào?
Sẽ tốt hơn hay càng ngày càng kém?
Đang suy nghĩ miên man, hình ảnh Cố Hi Cùng quỳ rạp dưới đất, đổ máu không ngừng, Tư Ninh Ninh giật mình một cái, nhịn không được mà run run.
Cùng lúc đó, Phó Hồng Thư đang ngồi ở trên bàn, hất cằm về phía cửa: "Đông Đông à, hôm nay bọn họ chờ cháu trở về, vậy thôi cậu không giữ cháu ở lại ăn cơm, trước mắt 28 cậu nghỉ, năm sau ngày 10 mới bắt đầu đi làm, cháu đến lúc đó có thời gian qua đây chơi, cậu bảo mợ cháu chuẩn bị đồ ăn ngon."