Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Nếu Có Yêu Cầu Giúp Đỡ Tùy Thời Gọi Đến

Chương 383: Nếu Có Yêu Cầu Giúp Đỡ Tùy Thời Gọi Đến Chương 383: Nếu Có Yêu Cầu Giúp Đỡ Tùy Thời Gọi Đến

Editor: Hye Jin

Hóa ra Phó Hồng Thư và hai anh em Cố Dương đã nói chuyện xong rồi, thời gian Cố Hi Cùng đi làm cũng đã định xong rồi, lúc này Phó Hồng Thư đang nói chuyện, Cố Dương và Cố Hi Cùng đang đứng ở cửa chờ cô .

Tư Ninh Ninh phản ứng lại, đứng dậy thong dong nhấc cái sọt lên: "Vâng, vậy cậu ơi, lần này cháu đi trước."

Rời khỏi nhà họ Phó, nhớ lại câu chuyện Cố Hi Cùng đi làm, Tư Ninh Ninh hỏi Cố Dương: "Phó ... cậu tôi nói gì vậy, Hi Cùng khi nào bắt đầu làm việc?"

Cố Dương đáp: "Nói là ngày 16 tháng giêng, lúc đó công nhân trở lại đi làm sau kì nghỉ tết, xưởng bận rộn cần nhân công."

Tư Ninh Ninh gật đầu ý bảo biết rồi, không bao lâu lại hỏi: "Địa chỉ đã nói với các anh rồi sao?"

“Đông Đông quên rồi à?” Lần này là Cố Hi Cùng mở miệng trả lời: "Xưởng cao xu trước kia anh em em thường đi, không cần nói cũng biết!"

"Ách ..." Tư Ninh Ninh bị chững lại một nhịp.

Tốt thôi, không thể không nói, cô vừa rồi là quên thật ...

Để tránh bối rối, đành phải chuyển chủ đề gõ Cố Hi Cùng một cái: "Làm sao vậy? Lần trước còn gọi là anh Đông, lúc này tại sao kêu tên?"

“À … hehe, anh Đông, anh Đông! ” Cố Hi Cùng ngốc lăng, trong phút chốc thì biến thành thiếu niên hột vịt muối cười hi hi ha ha như thường ngày.

Tư Ninh Ninh trong lòng thở dài, đưa mắt nhìn về phía Cố Dương hỏi: "Công việc của Hi Cùng tạm thời đã giải quyết xong, anh cùng Cố Triều có kế hoạch gì? Tiếp tục hoạt động ở chợ đen, hay là nghĩ làm chuyện khác?"

"Chợ đen bên kia tôi tạm thời tính toán năm này tạm dừng, năm sau lại làm thêm một đợt, rồi sau đó từ từ theo tình hình chậm rãi buông tay hẳn."

Chợ đen đôi khi có thể bắt kịp những người bán công tác, nhưng không phải ai cũng có thể cướp được, cho dù ra giá cao cướp được đi chăng nữa thì có vào xưởng được hay không cũng không chắc chắn lắm.

Tư Ninh Ninh lần này giúp cho hai anh em Cố Dương một cái đại ân, suy xét đến tầng tình cảm này, Cố Dương nói chuyện cũng mang theo chút lấy lòng: "Tôi vẫn luôn lo lắng cho hai em trai, hiện tại bọn họ có đường ra, tôi cũng an tâm, về sau trở về an ổn trồng trọt, người nhà không bị đói là được."

Rồi từ từ sự kiện kia đắm chìm, cho dù lại có người tới nhà hắn tìm phiền toái thì hắn cũng có thể tự tin phản kháng, không cần lo trước lo sau, lo lắng liên lụy người khác.

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Như vậy cũng được."

Con đường này vốn phải chịu nhiều rủi ro, nhất là đối với thành phần gia đình như Cố gia.

Có vài người trong mắt họ, sự tồn tại của Cố gia là sai.

Giả sử một ngày thật sự bị người ta bắt được nhược điểm thì kia mới thật sự không còn đường để quay đầu lại.

"Cái này là tôi nói về sau, bất luận khi nào cậu có yêu cầu giúp đỡ đều có thể nói cho Đầu Khỉ thông tin cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đến bất cứ lúc nào."

Tư Ninh Ninh vốn nghỉ mấy anh em Cố Dương không làm việc ở chợ đen, sau này về cơ bản chẳng khác nào đoạn giao chặt đứt liên hệ, bởi vì suy xét đến thành phần gia đình Cố gia thì cô khẳng định sẽ không chủ động đi tìm bọn họ, làm cho bọn họ lâm vào thế bị động.

Bây giờ Cố Dương nói ra câu này, tim cô như phồng lên, lại nhớ tới một chuyện khác, cho nên không cự tuyệt, gật đầu: "Kia được rồi, bất quá năm nay hẳn là không thể làm chuyện gì, chờ thêm một năm đến lúc đó tôi bảo Đầu Khỉ liên lạc với anh."

Tư Ninh Ninh có thể không kinh doanh ở chợ đen, cơ mà heo trong không gian không thể mãi vậy được.

Nghĩ đến khoảng hơn chục con heo con vừa mới được sinh ra trong không gian lặng lẽ rơi nước mắt cay đắng.

Chờ bận việc trong trấn xong đi, trở về cô còn dành thời gian thu hoạch đậu nành rồi trồng đậu nành, bằng không không có cách nào cho đám heo đó ăn.

Trong thời đại khan hiếm thịt heo và không được phép chăn nuôi tư nhân, phỏng chừng không ai có thể cảm nhận được nội tâm đau khổ của cô.

Tư Ninh Ninh trong lòng buồn bực mà bi thương, kỳ thật bên ngoài sắc mặt vẫn trấn định: "Tôi còn phải trở về trạm phế phẩm. Các anh nếu không có việc gì thì cũng đừng đi lại làm gì, về nhà đi thôi, quá lạnh."

"Vậy được rồi, sắp ăn tết trong nhà thiếu không ít đồ, chúng tôi không đi qua đó, tôi mang Hi Cùng đi mua chút đồ vật rồi về nhà."

Xong rồi cứ như vậy, cả ba đường ai nấy đi.

Tư Ninh Ninh đi đến trạm phế phẩm. Lúc đó Đầu Khỉ đã đi tiệm cơm quốc doanh đóng gói ba phần cơm, một phần thịt khô xào đang hâm nóng trên bếp, chờ cô đến thì cùng nhau ăn.

Thời tiết quá lạnh, trạm phế phẩm cũng có an bài bếp lò.

Cái này là được ông Trình moi ra từ đống phế liệu được chuyển đến. Cạnh trên của bếp đã bị người ta đập vỡ một mảnh. Ông Trình dùng bùn cố định bên ngoài, trừ bỏ vẻ ngoài nhìn không đẹp chứ còn lại thì y như cái bếp lò bình thường.

Ông Trình còn lo liệu bên ngoài nên gắp ít thức ăn ra cửa ăn, còn Tư Ninh Ninh cùng Đầu Khỉ ngồi ở gian phòng bên trong chậm rãi ăn cơm.

"Đông Đông, lần trước cậu bảo tôi mua nồi, tôi mua được rồi, cơ mà chỉ là cái nồi nhỏ, có được không?"

"Được."

Dù sao thì, một mình cô nấu ăn mà thôi, nhỏ vừa đủ dùng.

"Ồ", Đầu Khỉ lại cúi đầu ăn cơm, ăn được một lúc lại ngẩng đầu lên hỏi: "Đúng rồi cậu bảo trở lại có việc, rốt cuộc là chuyện gì á?"

“Không có chuyện gì to tát.” Tư Ninh Ninh nuốt hết đồ ăn ở trong miệng, mở cái cửa gỗ ra hiệu, ý bảo Đầu Khỉ nhìn sang: "Cái bếp lò hồi sáng tôi mang đến, thấy chứ?"

“Thấy, cái kia á hả?" Đầu Khỉ hất hất cằm về phía trong góc: "Sao, tôi còn chưa hỏi cậu đâu, cậu lấy đâu ra một cái bếp tốt như vậy đấy? Cậu vừa đi ông cậu tôi còn vào sờ soạng thích thú một phen nữa kìa."

Tư Ninh Ninh mỉm cười, giữ im lặng, chuyển đề tài nói chuyện: "Tôi có chuyện này nhờ anh làm giúp, anh ghé sát đây chút."

Đầu khỉ nghi hoặc, đang nhai nhai cơm, ghé sát tai vào Tư Ninh Ninh, nghe thấy Tư Ninh Ninh nhỏ giọng nói chuyện:

"Nhớ lần đầu tiên hai ta mới quen biết không? Lúc đó có một thanh niên mua ấm nước của tôi đấy ..."

Sau khi nghe Tư Ninh Ninh nói luyên thuyên một hồi, đầu khỉ do dự nhìn Tư Ninh Ninh rồi nhìn về phía bếp lò trong góc, thất kinh hồn vía: "Làm sao có người kinh doanh như vậy? Cái đó không phải là lỗ vốn sao?"

Tư Ninh Ninh cười bất lực, là cô bình thường quá thân thiện với Đầu Khỉ, hiện giờ Đầu Khỉ xem như cô là người một nhà mà đối đãi, không nhìn được cô chịu lỗ.

Haizzz, vỗ vỗ bả vai Đầu Khỉ dặn dò:

"Được rồi, tôi là có những chuyện không thể giải thích được, cũng coi như là tôi nợ người ta cái ân tình, bếp lò nay tính là báo đáp đi, nhớ kỹ bếp lò này là anh bán ra, cùng người khác không có quan hệ gì cả, ai hỏi cũng không thể tiết lộ ra chuyện này là tôi đã bày mưu cho anh."

“Đã hiểu.” Đầu khỉ bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy bán thế nào? Cũ bán hai đồng, còn mới thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment