Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 384 - Chương 384: Ghen

Chương 384: Ghen Chương 384: Ghen

Editor: Hye Jin

Mới sao ...

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một lúc.

Cô trước đó ra giá là nghiền ngẫm một chút giá thị trường, thực tế bên ngoài bán nhiều ít cô căn bản không biết, cho nên liền nói: "Cậu xem mà bán đi, năm trước tôi mang về, trong nhà không dùng tới, giờ dọn dẹp sạch sẽ để mà ăn tết."

Hiếm khi người nông dân được nghỉ ngơi vài ngày trong Tết Nguyên đán, trong nhà ngoài phố đều dọn dẹp một chút, có thể hiểu. Đáp ứng xong thì Đầu Khỉ khôi phục bộ dáng chó săn như thường ngày cười tươi.

"Đông Đông, con cậu làm thôi nôi không? Khi nào làm? Phải nói cho tôi biết đấy nhé! Tôi cũng chưa có gặp qua em dâu cùng con nuôi đâu, đành phải cho cậu cái bao lì xì thôi?"

“……”

Cô chỉ là lấy cớ nói một câu thôi, bây giờ Đầu Khỉ muốn hỏi tiệc thôi nôi, cô lấy đâu ra đứa con một tuổi tới làm sinh nhật đây?

Trách không được người ta thường nói, một lời nói dối thì cần vạn lời nói dối để bao biện, cô coi như đã kiến thức rồi.

Hơn nữa……

Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, trời ơi cái gì mà em dâu, rồi cái gì mà con nuôi.

"Chuyện này còn sớm quá, chờ thêm thời gian nếu mà làm thì đương nhiên không thể thiếu thiệp mời anh rồi."

"Hắc hắc, tôi chờ cậu đấy nha!

Tư Ninh Ninh âm thầm nói trong lòng: Được rồi, anh cứ chờ đến tết công gô luôn đi.

Lùa lùa cơm cho xong, để cái chén lên ngăn tủ: "Tôi ăn xong rồi, nhờ anh rửa giúp cái chén nhé, tôi tranh thủ về chứ muộn."

“À được, đi chậm chậm a!" Đầu Khỉ lùa cơm vào miệng, đứng dậy đi theo Tư Ninh Ninh đi ra ngoài: “Sang năm không gặp được, trước tiên chúc cậu trước nha, chúc cậu năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nhé!"

Tư Ninh Ninh quải cái sọt lên trên lưng, bước vào trong màn mưa dày đặc, xua tay không nhìn lại: "Anh cũng vậy nhé!"

An khang thịnh vượng, bình an trôi chảy.

Tư Ninh Ninh trong lòng thầm cầu chúc.

Thời gian trôi nhanh, đàn heo được nuôi đến béo tốt, giao phần hiệm vụ xong trong đội còn được hai đầu heo.

Ngày 24 tháng 12 âm lịch, đội sản xuất giết heo, trước nhà Triệu Hoành Binh đã dựng một cái bếp đất ở khoảng đất trống, trên đó có một cái nồi lớn, nước trong nồi sôi lăn tăn.

Những người xung quanh đang lấy nước, có người nhét củi vào bếp, có người rửa sạch chậu lớn, xô lớn, ai nấy bận rộn nhưng gương mặt là những nụ cười rạng rỡ.

"Heo năm nay mập mạp quá, thịt phân trở về có thể thắng ra được thêm chút dầu, tốt, tốt quá đi."

"Đúng vậy đó! Nếu là hằng năm heo chúng ta cũng nuôi được heo béo thế này thì quá tốt ha!"

Hai chị em dâu đang vui vẻ nói chuyện phiếm thì đột nhiên từ trong ngõ vang lên một tiếng thét chói tai, Tư Ninh Ninh quay lại thì thấy hai người chú đang gánh đòn gánh, cột chặt bốn chân con heo đi tới.

Hạ đao giết heo là Hoắc Lãng phụ trách, cũng không biết là nóng hay sợ bẩn quần áo, anh ấy đi theo hai chú ra khỏi ngõ nhỏ, ngày đông lạnh mà trên người chỉ mặc áo mỏng đơn giản, đằng trước còn mặc một cái dạng áo yếm.

Mọi người vội vàng khiêng con heo tới chỗ định xuống đao, thừa thời cơ mọi người đang hỏi, nào là nước ấm đã chuẩn bị xong chưa, Tư Ninh Ninh cầm cổ áo khoác che mặt, nhích sang bên cạnh Hoắc Lãng: "Anh chừng nào thì giết heo? Mặc ít như vậy sao? Không lạnh hả? Bị bệnh làm sao bây giờ?"

Cằm của Tư Ninh Ninh hơi hạ xuống, nửa khuôn mặt giấu vào cổ áo, nên không ai có thể nhìn thấy cô đang nói chuyện.

Nếu không phải Hoắc Lãng thính tai mà nhận ra giọng nói của Tư Ninh Ninh trong cái hoàn cảnh lộn xộn như này, e là cũng cho qua.

“Mặc nhiều quá sẽ không vận động được, lại còn nóng nữa.” Hoắc Lãng đi tới hai bước, dùng cùi nhích Tư Ninh Ninh lùi lại hai bước: "Tránh xa hơn một chút, lát nữa máu bắn đến, làm dơ quần áo."

Nói xong, tầm mắt chuyển từ con heo đang không ngừng vặn vẹo bên kia đến trên người Tư Ninh Ninh, nhíu mày: "Ngày mai em đi mua vé tàu đúng không?"

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, đồng tử nhìn chung quanh, suy tư rồi cứ như sự thật mà nói: "Em đã thương lượng với Mạc Bắc, đến lúc đó đưa tiền cho cậu ấy để cậu ấy giúp em mua."

Hoắc Lãng dừng lại, cả người xoay xem Tư Ninh Ninh: "Sao em lại đưa tiền cho cậu ấy mua?"

Tư Ninh Ninh có chút bối rối: "Cậu ấy có hộ tịch quân nhân có thể mua được vé giường nằm, cho nên em liền ..."

"Em đã quên anh là làm gì?"

“Ách……”

Hoắc Lãng tiến lên một bước, khí thế áp chế, Tư Ninh Ninh không tự chủ được lùi về phía sau một bước, đầu óc choáng váng lúc này mới nhớ được Hoắc Lãng cũng là hộ tịch quân nhân.

"Em nói là em không nghĩ đến, anh tin không?" Tư Ninh Ninh xấu hổ đến vò đầu.

Lúc đó thanh niên trí thức đang nói chuyện mua phiếu, lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc Từ Thục Hoa các cậu ấy không thể về nhà quá đáng thương, đến nỗi Hoắc Lãng là quân nhân chuyển nghề, cũng là hộ tịch quân nhân, cô không nghĩ đến.

Hoắc Lãng vẻ mặt không vui nhíu mày, có thể thấy được Tư Ninh Ninh ánh mắt trong trẻo, chân thành, đại khái hắn có thể phán đoán ra được, Tư Ninh Ninh em ấy đúng là không nghĩ tới chuyện này.

Không cao hứng thì không cao hứng, Hoắc Lãng đè nén bất mãn xuống, cúi người sát vào tai Tư Ninh Ninh, nghiêm nghị nói: "Đừng để cậu ấy mua cho em, ngày mai anh mang em đi mua."

Đây là ghen cùng với tuyên bố chủ quyền.

Tư Ninh Ninh bất lực gật đầu cười: "Được rồi, về nhà thanh niên trí thức em sẽ nói với cậu ấy."

28 giờ đi tàu không phải là chuyện đùa, có thể tiện lợi thoải mái thì tốt, bất quá nếu mà Hoắc Lãng cũng có thể mua được vé giường nằm, Tư Ninh Ninh liền không phiền Mạc Bắc nữa.

Đỡ phải thiếu nợ nhân tình, quay đầu phải tìm cơ hội để trả.

“Ừ.” Hoắc Lãng đáp, đôi lông mày đan chặt giãn ra, đuôi lông mày còn hơi nhếch lên vui vẻ, tâm trạng vui vẻ.

Tư Ninh Ninh buồn cười một hồi, hai người đứng bên nhau im lặng hồi lâu, mới nhớ ra điều gì đó, Tư Ninh Ninh đút hai tay vào túi áo không rút ra, chỉ dùng khuỷu tay đẩy đẩy cánh tay của Hoắc Lãng: "Anh phụ trách giết heo, vậy chốc lát xã viên mua thịt cũng là anh phụ trách cắt sao?"

“Ừm.” Hoắc Lãng gật đầu hỏi Tư Ninh Ninh: “Làm sao vậy? Em cũng muốn mua sao? Đừng mua, lát anh mua đưa sang cho em."

“Chuyện này nghe em." Tư Ninh Ninh cường ngạnh.

Hoắc Lãng mua với cô mua có thể giống nhau được sao?

Thanh niên trí thức người khác thấy có thể nói này nọ hay không, còn có chính là cô muốn mua thịt là một cách ngụy trang.

Nhân cơ hội này một con đường chính quy, năm cân thịt thành tám cân thịt rồi ướp để dành từ từ ăn, còn có thể che dấu thịt mang ra từ không gian.

Tư Ninh Ninh gương mặt nhỏ tính bàn tính, thái độ rất kiên định, Hoắc Lãng đành phải gật đầu: "Được, theo ý em."

Em ấy mua thì mua, hắn mua thì mua, dù sao cũng là cùng nhau ăn.

Tư Ninh Ninh mỉm cười hài lòng gật đầu: "Vậy mới được chứ."

Giọng nói trầm xuống, Tư Ninh Ninh mở to đôi mắt nai tròn xoe nói với Hoắc Lăng: "Em thích ăn thịt nạc, lát nữa anh sẽ cắt cho em đừng cắt thịt mỡ nhiều nha!"

“Được.” Hoắc Lãng miễn cưỡng gật đầu. Lúc này, Triệu Hoành Binh hô to đằng kia: "A Lãng, nhanh lên, mọi thứ đã chuẩn bị xong! Mau mau giết đầu heo này đi, còn một đầu heo nữa."

Bình Luận (0)
Comment