Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Có Phải Hạng Người Như Vậy Đâu

Chương 386: Có Phải Hạng Người Như Vậy Đâu Chương 386: Có Phải Hạng Người Như Vậy Đâu

Editor: Hye Jin

“Ừ.” Tư Ninh Ninh vui vẻ gật đầu.

"Hôm nay trời lạnh cóng, cậu đúng thật là."

Tưởng Nguyệt trong miệng lảm nhảm, tay cũng không có chậm lại, ngay ngắn xắn tay áo đổ nước vào chậu rửa sạch miếng thịt của Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh cười hi hi ha ha: "Đó là, cậu là đồng chí nhiệt tình, đồng chí tốt, trừ bỏ cậu không ai giúp tớ cả."

"Vớ vẩn, cậu tùy tiện gọi xem, bọn họ đều vui vẻ giúp cậu đó có được không?"

"Vậy tớ vì sao gọi cậu? Kia không phải là xem hai ta quan hệ thực tốt sao?"

“Ồ, vậy tớ phải cảm ơn cậu rồi ha." Tưởng Nguyệt trừng mắt, mặt lại cười cười thật tươi.

Thịt cũng không có nhiều, hai người trong lúc bận rộn tán gẫu, nhanh chóng rửa xong.

Mang thịt vào nhà, Tư Ninh Ninh tự tay ướp làm phần thịt của mình, còn bên kia là Tưởng Nguyệt ướp thịt của Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh vội xong của mình thì giúp đỡ Tưởng Nguyệt, dựa theo cách làm trước đó của Hoắc Lãng trình tự muối thịt xong thì buộc dây thừng, sau đó giao cho Mạc Bắc, dặn dò Mạc Bắc ngày mai tìm chỗ treo lên.

Thịt lợn ướp xong cho Mạc Bắc, trả thịt lại cho chủ, Tưởng Nguyệt trở nên tò mò về những miếng thịt lợn mà Tư Ninh Ninh đã tẩm nhiều loại gia vị khác nhau: "Cậu định làm cái gì vậy? Không phải ướp làm thịt khô sao?"

"Không phải." Tư Ninh Ninh lắc đầu, cười ranh mãnh: "Đến lúc đó làm xong thì cậu sẽ biết."

"Còn úp úp mở mở nữa ..." Tưởng Nguyệt bất mãn thở dài một hơi, lại đánh tinh thần hỏi: "Vậy cái này làm xong cần bao lâu?"

“Hừm ... ngày mai đi?" Tư Ninh Ninh không rõ, vừa nói vừa ném miếng gừng đã thái trong tay vào một cái chậu nhỏ, dùng đũa trộn thịt và gừng, sau đó dùng một cái mâm phủ lên.

“Trước tiên ướp đã rồi mới chuyển sang bước tiếp theo.” Tư Ninh Ninh dùng xà phòng thơm rửa ray sạch sẽ trở về phòng hỏi: "Có ai ăn trứng kho xì dầu không?"

Lần trước cái nồi nhỏ mang về từ thị trấn chưa có dùng đâu. Bây giờ đầy đủ gia vị, hương vị đầy đủ hết, Tư Ninh Ninh tính làm mấy quả trứng kho xì dầu ăn, ngày mai đi vào huyện mua vé cũng có thể mang theo ăn.

Trứng kho xì dầu ...

Tưởng Nguyệt trong lòng có chút động tâm, nghĩ đến mùa đông khí hậu lạnh, gà đẻ trứng không dễ dàng gì, trong tay tích không được bao nhiêu trứng, nhất thời do dự.

Cơ mà nghĩ lại chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán, người khác có nhà để về, cô không về được, còn tiết kiếm cái gì nữa chứ?

Suy cho cùng, bình thường làm cực làm khổ, Tết nhất đến nơi, nếm chút ngon ngọt đúng không?

Tưởng Nguyệt vỗ bàn một cái: "Tớ ăn! Yêu cầu làm như thế nào?"

Tư Ninh Ninh cười cười nhìn: "Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần cậu xem cậu ăn bao nhiêu cái trứng gà chuẩn bị sẵn đi, quay đầu tớ làm thì gọi cậu."

“Được rồi!” Tưởng Nguyệt gật đầu, quyết tâm lấy ra ba quả trứng đưa cho Tư Ninh Ninh.

Những người khác nghe được tin tức, ngày thường không nỡ ăn giờ thì cả đám không cam lòng tụt lại phía sau, ba cái, năm cái lấy ra bên ngoài.

Tư Ninh Ninh đặt toàn bộ vào trong cái nồi nhỏ, bỏ thêm nước vào trong, không quên quay đầu lại dặn dò mọi người: "Các cậu lấy vở ra ghi chép một chút, đỡ phải lộn xộn ... Bây giờ tớ nói trước nha, trứng gà cho hết vào nồi nấu, chỉ nhận số lượng không nhận cái khác, các cậu nếu là tự làm ký hiệu lên trứng của mình cũng được, đừng có quay đầu nói tớ trứng gà to nhỏ thể nào, bằng không lần tới có làm tớ cũng không gọi các cậu."

"Xem cậu nói này, bọn tớ là hạng người dậy sao? Ha ha không có đâu! Chỗ tớ còn có hai quả trứng gà, đem lại nấu luôn đỡ phải nhớ thương!"

Mọi người lấy trứng ra, còn Tư Ninh Ninh thì bỏ các loại gia vị vào, rồi thêm nước tương cùng muối, đem trứng gà đã luộc qua, hơi hơi đập nát vỏ rồi bỏ vào trong nồi, tiếp theo bỏ đậy vung lại rồi cho lên bếp, điều chỉnh lửa nhỏ nhất.

“Trứng gà làm theo cách này muốn ngon miệng không làm nhanh được." Tư Ninh Ninh đẩy cái cổ tay xem đồng hồ, hiện tại là buổi chiều 4h, trời lạnh khó nấu lửa lớn.

Sau khi tính toán sơ bộ, những quả trứng này gần muốn ngon thì nấu chừng đến 7, 8 giờ tối, lúc đó hương vị sẽ ngon nhất.

Tư Ninh Ninh nói: "Nấu từ từ trên lửa nhỏ, phải đợi tới 7,8 giờ. Các cậu đừng có cố gắng chờ, nên nấu cơm vẫn phải nấu cơm nha!"

Mọi người có người nói "được" có người nói ăn trứng gà xa xỉ, trong đó thanh âm của Tưởng Nguyệt là lớn nhất:

"Ai nha ..."

Tưởng Nguyệt vùi đầu chỉ từng cái tên trên sách, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn lướt qua như đang tìm kiếm cái gì đó: "Tiểu Vân đâu? Mọi người mang trứng tới, cậu ấy không ăn sao?"

Dựa theo những gì Tư Ninh Ninh nói, Tưởng Nguyệt phụ trách ghi lại danh sách, sáu cái tên, chỉ thiếu duy nhất tên của Tống Tiểu Vân.

Lúc mà đưa lương về nhà Tống Tiểu Vân còn ở, còn sau đó mua thịt các kiểu Tư Ninh Ninh không để ý lắm, lúc này quay đầu lại nhìn thấy đúng thật là không nhìn thấy Tống Tiểu Vân đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Từ Thục Hoa cười nói: "Thôi, đừng tìm, vừa rồi Tiểu Vân không về cùng chúng ta, phỏng chừng còn ở trong đội xem nháo nhiệt đấy!"

"Giết heo có gì đẹp đâu? Chỉ mỗi tiếng kêu kia đã đau tai rồi." Tưởng Nguyệt lẩm bẩm.

Đúng vậy, giết heo có cái gì đẹp?

Nó không chỉ có máu mà mùi còn không dễ ngửi.

Tư Ninh Ninh trong lòng đồng ý, nhưng không để trong lòng, dùng cái nồi nhỏ nấu trứng gà xong là vào phòng trộn thịt cho thịt ngấm đều gia vị.

Tưởng Nguyệt đóng tập lại nói: "Quên đi, không cần đợi cậu ấy đâu! Cứ vậy thôi lát cậu ấy về muốn ăn trứng thì tớ đổi một cái cho cậu ấy là được."

Những người khác không có ý kiến gì, nhất thời không có việc gì làm, liền tản ra, ngồi vào bàn hoặc bên bếp lò, nhàn nhã mà tán gẫu.

Tống Thư Hãn cũng mua thịt heo, chỉ nửa cân không nhiều, không tính toán làm thịt khô, chỉ là mua để thỏa cơn thèm thịt thôi.

Vừa rồi Tư Ninh Ninh bận rộn không có thời gian rảnh rỗi, Tống Thư Hãn xấu hổ làm phiền Tư Ninh Ninh nên giao nửa cân thịt cho Từ Thục Hoa, nhờ cậu ấy nấu giúp chén mì.

Một nửa cân thịt thực ra không nhiều, chỉ to bằng cái bàn tay, chính mình Tống Thư Hãn ăn còn không đủ cho nên không thể phân với người khác, cho nên nói với Từ Thục Hoa: "Cậu nấu mì thì nấu nhiều nước chút nha, coi như có chút nước lèo mọi người ăn canh."

Uống hớp canh có ý tứ là miễn cho mình hắn ăn, người khác ở bên cạnh nhìn, cho dù là mình tiêu tiền mua được, nhưng hình ảnh kia hắn cảm thấy không được tự nhiên.

"Được."

Từ Thục Hoa vừa đáp ứng, cửa phòng chính đã bị ngoại lực từ bên ngoài đẩy vào, Tống Tiểu Vân khuôn mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn chạy vào: "Xem nè, xem tớ mang cái gì trở lại nè!"

Bình Luận (0)
Comment