Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Mộng Đẹp

Chương 387: Mộng Đẹp Chương 387: Mộng Đẹp

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh, cũng như những người khác tò mò nhìn sang, thấy trên tay Tống Tiểu Vân móc một cái dây thừng, đầu dưới là hai khúc xương to thật to.

Tống Tiểu Vân ánh mắt sáng lấp lánh, đắc ý: "Vừa rồi ai bảo các cậu về sớm quá! Ở quầy vẫn còn một cái, tớ đợi hơn nữa ngày mới cướp được."

Từ Thục Hoa vui mừng hớn hở: "Này hai cục xương này to ghê đấy, bao nhiêu tiền?"

"Đội trưởng nói thịt bên trên đã được cạo sách rồi, hai cục xương to này mà chỉ có 8 xu thôi ... Tớ phát hiện đội chúng ta khá tốt, khắp nơi đều có mùi vị nhân tình. Các cậu nhìn nè, cái này còn ngon hơn cả thịt heo xuống nước ấy, còn rẻ!"

"Ây nha! Đúng là không lỗ!"

Không có nhiều thịt, cơ mà xương đâu phải mua về ăn thịt, mua về là hầm canh uống.

Hai cục xương lớn, thật sự mua rất tốt.

"Không phải sao, đội trưởng chúng ta thật sự rất chiếu cố mọi người."

"Đúng."

Tống Tiểu Vân mở ra câu chuyện, mọi người cùng nhau thảo luận.

Trong khi cuộc thảo luận đang sôi nổi, Tống Tiểu Vân đột nhiên đẩy ra khỏi đám đông, cầm cái cục xương chạy lại chỗ Tư Ninh Ninh: "Thật vất vả lắm mọi người mới được nghỉ tết, khoảng thời gian này nhiều việc chúng ta khó được nghỉ ngơi, tớ quyết định, xương này hầm canh! Mọi người cùng nhau ăn đi."

"Tống Tiểu Vân, cậu được lắm, đủ nghĩa khí!"

"Tiểu Vân, cậu thật tốt quá đi!"

Nhà chính vang lên âm thanh hưng phấn, vui vẻ của mọi người, tán dương, thỏa mãn tâm tư của Tống Tiểu Vân.

Tống Tiểu Vân không giấu được sự phấn khích, vui vẻ như một đứa trẻ, ầm ĩ một hồi rồi chớp mắt với Tư Ninh Ninh ngượng ngùng làm nũng: "Ninh Ninh cậu nấu ăn ngon nhất, canh này cậu nấu được không?"

"Được."

Tư Ninh Ninh sẵn sàng đồng ý: "Cơ mà cậu có muốn hoãn một chút không? Chờ mai rồi làm, vừa rồi Tống Thư Hãn nói muốn ăn mì thịt, có chút nước lèo ăn canh."

Canh xương dễ làm và không đòi hỏi nhiều công sức, vì vậy Tư Ninh Ninh đồng ý sảng khoái, chỉ là trong lòng hơi băn khoăn.

Buổi sáng phân lương trở về, Tống Tiểu Vân là ít lương nhất, hơn nữa cậu ấy cũng không giàu có gì mấy, cũng chỉ có ngày thường bán trứng gà tích góp được ít tiền.

Với số tiền đó, vào những lúc không đủ ăn có thể mua chút lương, hoặc ăn tết bên này cậu ấy lấy ra thịt với xương, muốn ăn miếng thức ăn mặn cũng không thể không lý giải được. Chỉ là tính toán cùng an bài của cậu ấy trong mắt Tư Ninh Ninh thật là "rộng rãi".

Mà đây chỉ là ý kiến cá nhân của Tư Ninh Ninh, chính chủ Tống Tiểu Vân không cảm thấy gì, thì cô có cái gì đâu mà khó nói.

Tống Tiểu Vân nghiêng đầu "ừ" một tiếng, cân nhắc: "Nước lèo nào ngon bằng xương hầm? Thôi không đợi lần sau ăn, hôm nay chúng ta ăn đi!"

Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Tống Thư Hãn, bên kia đẩy kính cười văn nhã: "Vậy cùng nhau ăn đi."

Tống Tiểu Vân đã nói là cùng nhau ăn, Tống Thư Hãn không thể nói gì khác.

Giờ mà hắn nói lưu lại ngày mai ăn thì không chừng người ta nghĩ hắn muốn cọ canh xương của Tống Tiểu Vân thì làm sao bây giờ?

Hắn không có ý tưởng kia, cơ mà ... thôi. Hướng Từ Thục Hoa và Tư Ninh Ninh: "Phiền toái hai cậu!"

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Thục Hoa trực tiếp xua tay: "Thôi nào chuyện có lớn gì đâu, các cậu chờ chút."

Cơm chiều mọi người chủ yếu ăn hạt cao lương, có người hấp khoai lang đỏ, cá biệt đặc thù là Tư Ninh Ninh cùng Tống Thư Hãn một người ăn thịt ti ... à không thịt cắt lát, một người là hái chút rau xanh làm một chén mì.

Khó được một bữa ăn thức ăn mặn, ai nấy đều muốn ăn một bữa no nê, ai nấy lấy lương thực ra đủ, còn có canh xương hầm, đừng nói ăn no, đến cuối cùng bụng ai cũng căng chịu không nổi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, mấy cô gái còn nói chuyện: "Quá thơm!! Một chầu hôm nay quá đủ, coi như không uổng mấy hôm cực khổ."

"Thì đó, có chút thịt với không có chút thịt khác biệt lớn! Hớp miếng canh xương tớ đã cảm giác sức lực dồi dào, đủ sức làm việc rồi."

"Haha, làm sao có người nói khoa trương vậy chứ."

"Tớ nói thật đấy!"

Sau khi cười đùa đùa giỡn, Tưởng Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn bông, đưa tay quẹt mũi, nhìn về phía đối diện mà không thấy được bóng dáng của Tư Ninh Ninh, vui vẻ hét lên: "Tư Ninh Ninh, cậu làm gì đó? Trứng gà xong rồi phải không?"

"Ừ, các cậu có muốn ăn không? Ăn thì tớ vớt ra vài cái?"

Thời tiết lạnh giá, ban đêm thường đặt bếp lò trong phòng, hôm nay nấu trứng, Tư Ninh Ninh cảm thấy mùi nồng nặc quá, sợ để cả đêm thì cả chăn mền, quần áo ám mùi, cho nên không có xách bếp lò vào trong.

“Không ăn không ăn đâu, no căng bụng đây này." Tưởng Nguyệt nằm lại trên chăn bông, cuộn chăn lại và để lộ đầu ra bên ngoài: “A, Tư Ninh Ninh, trứng gà để cả đêm bên ngoài có hư không?"

“Không, trời lạnh, để một hai ngày cũng không có vấn đề gì."

Thấy không ai muốn ăn nên cô giảm lửa tha lại, khống chế nhỏ nhất bỏ vào trong nồi thêm nước, bên trên mặt nước chống hàng tre để chưng thịt, cho thịt ráo nước từng miếng từng miếng đặt lên trên.

Không có điều kiện "nướng" cho nên cô nghĩ đến việc chưng thịt.

Lửa cháy nhỏ nhỏ, cứ để đây ngày mai mua vé trở về, nhàn rỗi có thể phơi khô làm đồ ăn vặt cắn ăn.

Tưởng Nguyệt nghe nói trứng gà không hư được, trong lòng mừng thầm, chốc lát lại kêu lên: "Vậy cậu mau vào phòng đi, quá lạnh, chúng ta hôm nay đi ngủ sớm một chút, tớ nghe mùi trứng gà thơm quá, hôm nay có thể nằm mộng đẹp rồi."

Tư Ninh Ninh bị Tưởng Nguyệt chọc cười, cười cười trong im lặng, "liền tới đây."

Nhanh chóng đặt những miếng thịt còn lại vào xửng hấp, Ninh Ninh lại ném đũa vào trong chậu, lại đem chậu vào bếp thêm vào hai gáo nước, ngâm một đêm chờ ngày mai rửa sạch.

Tư Ninh Ninh xoa xoa tay, chạy về phòng, một đêm ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, trong phòng thanh niên trí thức im ắng, Tư Ninh Ninh bị Tưởng Nguyệt đẩy tỉnh: "Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh!"

“Làm sao vậy?”

Tư Ninh Ninh mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen thui, bên ngoài cũng đen thui luôn.

“Bọn họ đang chờ cậu kìa." Tưởng Nguyệt hạ giọng, sợ quấy rầy hai người khác trong phòng: "Chờ cậu cùng đi mua vé."

Ngày 25 mọi người lên huyện mua vé, cô nhớ rõ điều này, nhưng bên ngoài đường lầy lội, trời còn tối, mấu chốt là trời lạnh căm căm.

Tư Ninh Ninh vươn tay sờ soạng tìm quần áo, vừa mới vươn tay chạm phải khí lạnh, cô liền rùng mình thu tay về: "Nhờ cậu nói với các cậu ấy đừng chờ tớ, tớ tự mình đi, để bọn họ đi trước đi!"

Vừa nói, vừa cuộn chăn bông lại rồi quay mặt vào bên trong chìm vào giấc ngủ.

Tư Ninh Ninh lười, sáng sớm tinh mơ thật không muốn dậy.

Bình Luận (0)
Comment