Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Vậy Thì Em Ở Nhà Chờ Anh

Chương 388: Vậy Thì Em Ở Nhà Chờ Anh Chương 388: Vậy Thì Em Ở Nhà Chờ Anh

Editor: Hye Jin

Tưởng Nguyệt mắng một câu "cậu là heo con lười biếng", nhưng người vẫn tròng quần áo đi ra ngoài trả lời, không bao lâu nhảy nhót chạy về chui vào trong ổ chăn: "Lạnh chết lão nương!"

Tưởng Nguyệt lầu bầu run run nằm trong ổ chăn, đến khi hết lạnh ấm cả lên thì ngủ thiếp đi.

Mùa đông tuy nói là đêm dài ngày ngắn, nhưng buổi sáng chỉ tối trong chốc lát, bầu trời đen bao quanh nhà thanh niên trí thức thật mau được ánh mặt trời xua tan đi, Tư Ninh Ninh mấy lần bị Tưởng Nguyệt gọi dậy, cuối cùng rời giường mặc quần áo cũng đã đến 9h sáng rồi.

Tư Ninh Ninh ra bếp lò, lấy đũa, kẹp hết thịt lợn chưng hôm qua ra ngoài.

Thịt chín đều và có mùi rất thơm, Tư Ninh Ninh bẻ ra một miếng, nếm nếm, độ mặn vừa đủ, chỉ là hơi cay.

Trừ cái này ra, độ ẩm hơi lớn, muốn hông khô cũng mất vài ngày.

Chung quanh không có ai, vì vậy Tư Ninh Ninh lấy một miếng nhỏ nhét cho Tưởng Nguyệt: "Hôm nay tớ ra ngoài, tớ để thịt này bên cửa sổ hong khô, cậu không có việc gì thì trông giúp tớ nha, kẻo chuột hoặc mèo hoang đến ăn mất."

Tưởng Nguyệt trong lòng hiểu rõ, lặng yên thu hồi miếng thịt vào, Tư Ninh Ninh mỗi lần nấu cái gì đều có cô một phần, cô đã quen rồi: "Đã biết, cậu nhanh đi rửa mặt đi, lúc này còn không chịu đi thì mua vé xong không biết khi nào mới trở về."

Tư Ninh Ninh cười cười, đem cái khay đặt ở bên phía đống củi bên hông cửa, xoay người vào phòng lấy đồ rửa mặt.

Lỗ thông hơi của bếp lò được Tư Ninh Ninh điều chỉnh ở mức tối đa, không khí lưu thông, than tổ ong bên trong nhanh chóng bắt lửa, cô rửa mặt xong thì than bên trong phát ra tiếng nổ tanh tách.

Trở lại phòng đặt đồ xuống, Tư Ninh Ninh tìm một cái lược chải đầu, mùa đông mặc nhiều quần áo, nhấc tay cũng không tiện, cũng không chải tóc được tinh thế như thường ngày, cũng chỉ chải tóc hai ba lần không để loạn rồi buộc đuôi ngựa thấp cho xong việc.

Dù sao lát cũng mặc áo khoác quân đội vào, tóc ép bên trong không thấy được cái gì.

Tư Ninh Ninh lấy sổ hộ khẩu đóng gói vào túi đựng màu xanh lục, lại lấy ra mấy mảnh giấy dầu, gói lại năm cái trứng gà.

Sau khi làm xong việc này, không quên rót nước vào ấm quân đội, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Tư Ninh Ninh đút tay vào túi, cảm thụ được độ ấm từ trứng gà, cô vọt ra cửa dặn dò:

"Tớ cầm đi năm quả trứng gà rồi, Tưởng Nguyệt giúp tớ ghi nhớ nha! Quay đầu các cậu ăn bao nhiêu đừng quên mình lấy ra bao nhiêu, đừng có ăn nhầm sang phần của người khác nha! Tớ đi đây!"

"Trên đường đi chậm chậm một chút!"

Từ chỗ thanh niên trí thức ra tới, Tư Ninh Ninh lon ton cúi đầu, không có gì bất ngờ ngay lớp xóa mù chữ thì gặp Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh lấy ra trong túi giấy dầu ấm áp, cười cười nhét cho Hoắc Lãng.

"Cái gì vậy?"

"Trứng gà kho xì dầu, chiều qua bắt đầu nấu, ăn rất ngon."

Hoắc Lãng gật đầu, mở gói giấy dầu lấy ra một quả trứng.

Gói giấy dầu bọc hai quả trứng gà, Hoắc Lãng tay lớn, nhéo quả trứng trong bọc, hai ba lần ném đi cái vỏ trứng, đưa cái trứng gà mạng nhện, còn nóng hổi đưa tới bên miệng Tư Ninh Ninh.

“Em ăn lòng trắng trứng, không ăn lòng đỏ trứng đâu!" Tư Ninh Ninh quay đầu: "Trời lạnh như vậy anh có phải đứng đây đợi lâu rồi đúng không?"

“Không đợi lâu."Hoắc Lãng bẻ cái trứng gà ra, lòng đỏ trứng nhét vào miệng, lòng trắng trứng còn lại đưa tới bên miệng Tư Ninh Ninh.

Ăn xong một quả trứng, Tư Ninh Ninh không chịu ăn nữa, đốc xúc Hoắc Lãng ăn đi, cô lại đẩy ba quả trứng còn lại sang "Anh cầm đi, lát nữa đi đường hai chúng ta ăn."

Hoắc Lãng vốn định tiếp vừa nghe lời này lập tức đẩy hai cái túi giấy dầu cho Tư Ninh Ninh: "Em không cần đi, hộ khẩu đưa cho anh, anh đi là được."

Tư Ninh Ninh buồn hiu hiu, không vui, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đâu thì nghe Hoắc Lãng giải thích: "Đường lầy lội, anh không có nói với Đơn Mãn Đường đánh xe đón, anh đi bộ lên đại đội mượn xe đạp, em cùng đi chúng ta khi nào lên đến huyện cũng khó mà nói."

Tư Ninh Ninh vừa nghe cũng cảm thấy có lý, cũng trách cô không hỏi, cứ tưởng là trong trấn có thể mua được vé xe lửa, nghe Hoắc Lãng nói mới biết cần đi vào huyện.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh chợt hiểu tại sao Mạc Bắc và Tống Thư Hãn từ sáng sớm đã ra cửa.

Những địa phương nhỏ không có thông xe, đi vào huyện không dễ đi, qua lại đi mất bảy tám tiếng đồng hồ đã tốt lắm rồi ....

Tư Ninh Ninh rút lui, đoạn đường từ trong đội đi vào trong huyện không gần, cho dù đi xe đạp cũng đi hết mấy tiếng, Hoắc Lãng một mình đạp xe đi còn không đơn giản chứ nói gì đến việc chở thêm cô.

Tư Ninh Ninh đẩy quả trứng cho Hoắc Lăng, vùi đầu kiếm hộ khẩu trong túi đưa cho Hoắc Lãng: "Vậy em ở nhà chờ anh, anh đi sớm về sớm."

“Ừm, ngoan.” Hoắc Lãng hống Tư Ninh Ninh một câu, đem trứng gà cùng hộ khẩu cất kỹ rồi mới nhìn cô gái nhỏ: "Vậy giữa trưa em giúp anh làm cơm đi, anh đi tìm thím Liên Mễ nhưng cuối năm ai nấy đều bận, không tiện phiền toái thím."

Tư Ninh Ninh bị ngơ ra.

Cô bảo ở nhà chờ có nghĩ là cô ở thanh niên trí thức chờ, anh ấy hình như đã hiểu lầm ...

Mà cũng không quan trọng, không phải là đại sự gì.

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vâng!"

Hai người sánh vai đi về phía tổ sản xuất, trên đường đi, Hoắc Lãng hỏi: "Có cần mua gì không em? Đến lúc đó đủ thời gian thì anh mang về cho em?"

"Trước mắt em không thiếu thứ gì, cũng không biết có thể mua được vé ngày nào. Em vốn tính là năm nay tranh thủ đi xem Lương viện sĩ, không biết có kịp không?"

Hoắc Lãng cân nhắc một lúc, rồi hỏi: "Là có thứ muốn mang sang sao?"

"Vâng ..." Tư Ninh Ninh ngập ngừng trả lời: "Một thời gian trước, thanh niên trí thức được mùa của cải, em làm dưa muối, tìm cơ hội để mang cho Lương viện sĩ, chỉ có vậy thôi, những thứ khác không tiện đưa."

Hoắc Lãng gật đầu, hiểu được sự cân nhắc và lo lắng của Tư Ninh Ninh: "Hôm nay anh trước xem có thể mua vé khi nào đã, không kịp, chờ đưa em lên nhà ga thì anh mang đồ vật qua."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, đồng ý với đề nghị của Hoắc Lãng.

Vừa nói, hai người đã đi đến ngã rẽ chỗ đội sản xuất, Hoắc Lãng đi đường vào trong huyện, duỗi ngón tay điểm cái mũi của cô gái nhỏ: "Anh đi?"

Tư Ninh Ninh tức giận trừng mắt, một lúc mới dịu đi: "Trên đường chú ý an toàn."

Nhìn Hoắc Lãng rời đi, Tư Ninh Ninh xoay người đi đến Trần gia.

Bình Luận (0)
Comment