Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 389 - Chương 389: Năm Sao

Chương 389: Năm sao Chương 389: Năm sao

Editor: Hye Jin

Sân của nhà họ Trần vẫn sạch sẽ và gọn gàng, cơ mà không giống mọi khi, cách đó không xa một khoảng đất trống đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tư Ninh Ninh đưa mắt đánh giá mấy lần, gõ gõ cửa sân chờ Hòa Cốc ra mở cửa thì thuận miệng hỏi một câu: "Chỗ đó dọn dẹp ra làm gì? Muốn trồng rau?"

“Không phải, anh cả nói sẽ xây nhà mới ở đó.” Hòa Cốc nói thật, nắm tay Tư Ninh Ninh dẫn vào nhà: “Chúng ta mau vào đi, bên ngoài lạnh quá!"

Tư Ninh Ninh hiểu, thấy Hòa Cốc mặc áo mỏng, sợ Hòa Cốc cảm lạnh nên không có nhìn quá nhiều, đi theo Hòa Cốc vào nhà, đóng cửa lại: "Ăn sáng chưa em? Đã ăn gì rồi nè."

"Em đã ăn rồi, anh cả còn chưng khoai lang đỏ, em ăn một hơi hai cái, lớn như vậy nè! Sớm Mầm ăn nửa củ ... Tư Ninh Ninh, em kể cho chị nghe, Sớm Mầm ăn ít vậy bởi vì em ấy bị rụng răng, là răng cửa, ha ha ha!"

"Không được cười em gái. Thay răng đều như thế này, em lúc trước không phải cũng vậy sao?"

“Hừ!”

……

Tháng mười hai âm lịch, hai anh em họ Trần bước sang 8 tuổi, càng thêm hiểu chuyện, công thêm cùng Tư Ninh Ninh tiếp xúc chặt chẽ, hai đứa nhỏ đã bỏ sạch sự e dè ầm ĩ hận không thể nháo lên trời cao.

Cả ngày tranh cãi xem ai ghi nhớ nhiều hơn, xem ai viết đẹp hơn, rồi nháo chơi cờ năm quân. Chơi xong cờ năm quân thì hai củ cải nhảy lên giường chơi chiến đấu với nhau, hai củ cải giả bộ thành điệu bộ bắn súng, rồi bùm bùm chéo chéo không ngừng.

Tư Ninh Ninh cái đầu muốn bự, trước nay chưa bao giờ nghĩ trẻ con sẽ ồn ào đến mức này. Đồng thời cảm thấy Hòa Cốc cùng Sớm Mầm ấu trĩ vừa lúc chọc cười cô.

Kết quả là, nháo thì nháo nhưng nụ cười trên khuôn mặt của Tư Ninh Ninh từ lúc vào nhà vẫn chưa tắt bao giờ.

Giữa trưa ăn mì cán tay do Tư Ninh Ninh tự làm. Trông không đẹp mắt. Khi luộc trong nồi, nó to thành từng cục bự bự, bất quá miền nam su hào thực ngọt, nấu thành một nồi to, ba người ăn đến không thể ngẩng đầu lên.

Trong khoảng thời gian này, Sớm Mầm khó có được chủ động một lần, muốn Tư Ninh Ninh kể chuyện, Tư Ninh Ninh trầm tư suy nghĩ một hồi, liền kể một câu chuyện về Cờ đỏ năm sao ở quảng trường Thiên An Môn, hai đứa nhỏ nghe mà mê mẩn đặt câu hỏi không ngừng.

"Quảng trường lớn như vậy sao ạ? Có phải có thể phơi hết hạt kê đội sản xuất của đội chúng ta sao?"

"Tư Ninh Ninh, cột cờ thật sự cao như vậy sao? Quốc kỳ ngày nào cũng mới tinh, vậy quốc kỳ ngày hôm trước để nơi nào?"

"Hừm ..." Tư Ninh Ninh đang rửa chén động tác dừng lại một chút mới trả lời: "Mỗi lá Quốc Kỳ đều có số hiệu và có sứ mệnh riêng của mình, là thuộc về anh hùng."

“Anh hùng sẽ có được quốc kỳ sao?” Hòa Cốc túm lấy áo Tư Ninh Ninh, đứng bên cạnh bếp, khuôn mặt nhỏ giơ lên đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn Tư Ninh Ninh: "Vậy thì em cũng muốn làm anh hùng! Về sau cũng muốn có Quốc Kỳ của mình! Chờ mọi người dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn em em sẽ nói cho bọn họ, Tư Ninh Ninh là giáo viên vỡ lòng của em, chị đối với em tốt nhất ..."

Hòa Cốc rất nghiêm túc, mà lời còn chưa có dứt cái trán đã bị đánh một cái: "Oái ——”

Hòa Cốc ủy khuất che trán: "Sao chị đánh em."

Tư Ninh Ninh nhẹ giọng khiển trách: "Không được nói bậy."

“Em mới không nói bậy đâu, đó là đương nhiên mà." Hòa Cốc bĩu môi nhìn Tư Ninh Ninh: "Chị, chị có phải không cảm thấy lớn lên em sẽ không thể làm anh hùng sao?"

“Mọi người có những định nghĩa khác nhau về ‘anh hùng’, vì vậy đừng cố chấp làm anh hùng.” Tư Ninh Ninh hai tay đang ướt sũng, ngượng ngùng xoa trán, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Hòa Cốc: "Quốc kỳ đỏ đó chờ em trưởng thành, em sẽ luôn nhìn thấy nó, nếu em muốn chạm vào thì có thể nỗ lực để bản thân ưu tú, tương lai vào đội hộ vệ Quốc Kỳ, trở thành người cầm Hồng Kỳ... Như vậy không chỉ có thể nhìn thấy mà còn có thể chạm đến."

Hòa Cốc cảm thấy ý tưởng trong lòng của mình sai lệch với những lời của Tư Ninh Ninh, không lý giải được hỏi: "Cái gì gọi là người cầm Hồng Kỳ."

"Người cầm hồng kỳ là người phụ trách kéo cờ hạ cờ hằng ngày, đồng dạng cũng là một chiến sĩ cách mạng, nói cách khác, chúng ta đều là chiến sĩ cách mạng, bởi vì bất luận phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng phải bảo vệ lá cờ đỏ đó, bằng cả tính mạng của mình."

Tư Ninh Ninh quay lại, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên trán Hòa Cốc: "Đừng tưởng rằng người cầm Hồng Kỳ là người không nổi bậc, người đó cũng giống anh cả của em, là người được tôn kính."

Dù được vạn người ngưỡng mộ hay sống bình thường cả đời cũng được, Tư Ninh Ninh chỉ hy vọng Hòa Cốc cùng Sớm Mầm có thể vui vẻ lớn lên, bình an trôi chảy cả đời.

Cuộc sống hiện tại tuy nghèo khó nhưng cũng dần ổn định.

Không còn chiến tranh, tương lai cuộc sống sẽ càng ngày càng hạnh phúc ...

Trái tim nặng trĩu của Tư Ninh Ninh từ từ bình tĩnh lại, đột nhiên cô nghe thấy Sớm Mầm hỏi: "Lá cờ đỏ năm sao trông như thế nào hả chị?"

Tư Ninh Ninh mỉm cười, nhìn xung quanh, nhặt một vụn than lên, ở trên kệ bếp vẽ lên hình cờ đỏ năm sao: "Cờ đỏ năm sao hình như thế này, nơi này toàn bộ đều là màu đỏ, chỗ này có một ngôi sao lớn, xung quanh là 4 ngôi sao nhỏ, đều là màu vàng."

"Ngôi sao này đại diện cho người lãnh đạo, ngôi sao nhỏ đại diện cho người dân, và những ngôi sao nhỏ được tập hợp xung quanh các ngôi sao lớn, có nghĩa là sự thống nhất xung quanh trung tâm này, các em đã hiểu chưa?"

"Vâng!"

Hai đứa nhỏ gật đầu, mỗi đứa lấy ra vài mẩu than vụn từ đống tro bếp, ngồi xổm xuống nhà chính viết viết vẽ vẽ.

Tư Ninh Ninh bất lực thở dài xoay người tiếp tục rửa bát, xoong nồi.

Hoắc Lãng lên đường vào khoảng mười giờ sáng và trở về lúc ba giờ chiều, lúc đó Hòa Cốc và Sớm Mầm vì chơi đùa mệt mỏi nên lăn ra giường ngủ thiếp đi, Tư Ninh Ninh dùng khăn lau khô chân tay hai đứa nhỏ rồi chuyển chăn từ trong phòng ra đắp lên cho hai đứa nhỏ.

Nghe thấy tiếng ngoài cửa, Tư Ninh Ninh ngây ra một hồi, thấy Hoắc Lãng đi vào, cô mới yên tâm, uể oải ngồi trên chiếc giường tre trong phòng chính: "Trưa nay anh ăn cơm chưa, trong bếp còn một ít mì."

Vừa nói liền đi vào bếp để hâm nóng.

Hoắc Lãng nắm lấy Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh mệt mỏi, nhẹ lắc đầu: "Lát nữa anh tự làm, hai đứa nhỏ đâu rồi? Làm ầm ĩ đến em?"

Hoắc Lãng trong lòng rõ ràng, Hòa Cốc ở nhà với hắn đã đủ làm ầm ĩ, hắn không ở nhà thì thằng nhóc kia càng giống như núi không có hổ, khỉ làm Đại Vương, nháo lên trời cao.

“Còn tốt, đều đã ngủ." Tư Ninh Ninh không thực để ý lắc đầu: "Mua vé được rồi hả anh? Khi nào?"

"Anh mua rồi, thời gian có hơi gấp, bây giờ em phải về nhà thu thập đồ."

Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ hạ xuống, thấy anh ấy không hỏi ngày nào, cô lại hỏi lại một lần: "Là khi nào?"

Bình Luận (0)
Comment