Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 390: Ngô Nông Nhuyễn Ngữ (Tiếng Nói Mềm Nhẹ Của Người Ngô) (*)

Chương 390: Ngô Nông Nhuyễn Ngữ (Tiếng Nói Mềm Nhẹ Của Người Ngô) (*) Chương 390: Ngô Nông Nhuyễn Ngữ (Tiếng Nói Mềm Nhẹ Của Người Ngô) (*)

Editor: Hye Jin

"Vé tàu lúc 9:00 tối 26, đến Bắc Kinh là 7h sáng ngày 28."

“Nhanh như vậy!” Tư Ninh Ninh kinh ngạc thốt lên.

26 tháng chạp không phải là ngày mai sao?

"Địa phương nhỏ cho nên tàu ít, trừ ngày mai thì tiếp theo đi Bắc Kinh là buổi tối 29 tháng chạp, mua vé kia thì không kịp ăn cơm tất niên."

Hoắc Lãng đưa vé và sổ hộ khẩu cho Tư Ninh Ninh, vài câu giải thích lý do.

Tư Ninh Ninh cụp mắt xuống, "vâng" một tiếng.

Cô không có thứ gì để thu dọn cả, cô chỉ không dự đoán được thời gian gấp gáp như vậy.

Nói đến cùng kỳ thật là trong lòng chưa có chuẩn bị tốt.

Suy nghĩ một hồi, Tư Ninh Ninh đứng dậy mặc quần áo vào: "Vậy em về trước nha, nhìn xem có cái gì cần thu dọn thì thu dọn, ngày mai đỡ phải luống cuống tay chân."

"Anh đưa em về."

“Không cần đâu anh, Hòa Cốc và Sớm Mầm đều đã ngủ, tỉnh lại không thấy ai thì phải làm sao?” Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay, khoác áo lại ngay ngắn: "Em tự mình đi."

Hoắc Lãng không nói nhiều, chỉ là đi theo phía sau tiễn Tư Ninh Ninh ra cổng: "Anh hôm nay trở về đã dặn dò Đơn Mãn Đường, để cậu ấy ngày mai lại đây đón, em không cần lo lắng."

"Dạ em biết, em đi trở về, anh vào nhà đi!"

Tư Ninh Ninh cười cười, xua tay rồi lon ton chạy về.

Hoắc Lãng nhìn theo bóng dáng nhỏ chạy đi, ngẩng đầu nhướng mày lo lắng liếc nhìn bầu trời sương mù xám xịt, cuối cùng thở dài khóa cửa sân rồi mới xoay người vào nhà.

Tư Ninh Ninh nói là về thu thập đồ đạc kỳ thật không có gì để thu thập cả.

Cô không giống Mạc Bắc và Tống Thư Hãn đang mong ngóng về nhà thăm người thân, ngày thường hai cậu ấy nhàn rỗi cũng hay mân mê mấy đồ vật nhỏ, khả năng là đang hoài niệm, rồi bỏ vào túi, chắc là nghĩ muốn đem về nhà chia sẻ về đoạn thời gian đặc biệt này.

Tư Ninh Ninh chỉ gói ghém hai bộ đồ đồ để thay thế, cộng thêm thịt heo hông khô cũng gói lại.

Thịt khô không phải ngày một ngày hai có thể xong được. Cô không ở, để ở đây nhờ bạn bè thì cũng ngượng ngùng, không bằng lấy cớ đem về nhà, quay đầu ném vào trong không gian là được.

Từ Thục Hoa và những người khác không thể về nhà rất hâm mộ với Tư Ninh Ninh, khi Tư Ninh Ninh đang dọn dẹp, tất cả đều vây quanh xen,

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh chỉ mang chút đồ vật về, Từ Thục Hoa nói: "Ninh Ninh, sao cậu mang có chút đồ về vậy?"

Tư Ninh Ninh nở nụ cười: "Lại không phải là không trở lại đây, bên kia có rồi nên không mang nhiều."

Từ Thục Hoa gật gật đầu, ngẫm lại cũng là.

Tình huống của Tư Ninh Ninh khác với họ, về cơ bản gia đình cô đã gửi toàn bộ đồ của cô sang nơi này, nếu cô về mà không mang theo thì không có cái mặc, không có để dùng.

"Ừm, cơm chiều không cần phần tớ, tớ còn lại mấy quả trứng gà, ngày mai mang lên xe lửa ăn."

"Được."

"Mạc Bắc cùng Tống Thư Hãn đâu? Giúp tớ hỏi bọn họ có muốn nấu thêm trứng gà không? Trên xe không mua đồ ăn cũng có thể ăn."

"Để tớ đi hỏi Mạc Bắc! Tống Thư Hãn không cần đâu, cậu ấy đi Nam Kinh, tháng chạp 28 mới đi lận."

Tư Ninh Ninh gật đầu, đột nhiên rất kinh ngạc: "Tống Thư Hãn thật sự là người Nam Kinh sao? Tớ nghe giọng không giống lắm."

Tưởng Nguyệt tò mò hỏi: "Nam Kinh thì làm sao? Khẩu âm Nam Kinh là dạng gì?"

Đa số bọn họ là người miền bắc, ít tiếp xúc với người phương nam, chỉ khi đến phương nam mới tiếp xúc với một vài người, cũng chỉ giới hạn với khu vực này, với khu vực khác chưa từng tiếp xúc qua, không hiểu khẩu âm khác nhau là chuyện bình thường.

Tư Ninh Ninh có thể hiểu, cô là nghe qua khẩu âm Nam Kinh rồi, tuy không hiểu lắm, trong lòng cứ cảm thấy giọng Nam Kinh có một nét quyến rũ riêng, dạng dễ nghe í.

Nếu là bảo cô nói thì cô học chưa có tới.

"À ..." Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút sau mới nói: "Tớ không biết nói như thế nào cơ mà nếu các cậu tò mò khẩu âm thế nào thì tớ có thể hát một đoạn?"

Khẩu âm địa phương cô không nói được, bất quá nghe hát thì cô nghe qua không ít, nghẹn vài câu không thành vấn đề.

Vừa nghe nói Tư Ninh Ninh có thể hát, Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa và những người khác lập tức tỉnh táo lại, nhào đến: "Này còn chờ gì nữa! Cậu hát một đoạn đi, hát một đoạn đi!"

Căn phòng ấm áp bầu không khí dễ chịu, Tư Ninh Ninh nhịn không được nở nụ cười, xô đẩy tới xô đẩy lui cảm thấy hứng thú trào dâng: "Vậy tớ ngẫu hứng một đoạn, hát không hay các cậu không được cười tớ nhé! Bằng không tớ với các cậu đoạn giao, về sau có việc cũng mặc kệ các cậu!"

"Ồ, đừng lo lắng! Nhanh đi."

Tư Ninh Ninh không chần chừ, uống một ngụm nước rồi hắng giọng, cả người thẳng tắp, hít sâu vài hơi mới bắt đầu hát:

Gạch xanh đệm ngói son

Bạch mã đạp bùn mới

Buổi trời chiều, lá hoa chuối nhuộm đỏ hồng cân

Mưa rả rích trên mái hiên

……”

Tưởng Nguyệt vốn là muốn náo nhiệt chút, chờ đến khi Tư Ninh Ninh thực sự cất tiếng hát, bọn họ từng người một ngồi ở bên giường, ánh mắt như sao nhìn lên Tư Ninh Ninh, nghe đến mê mẩn.

Hóa ra Tư Ninh Ninh hát hay đến như vậy!

Hóa ra giọng Nam Kinh là như thế này!

Trước đây tôi không hiểu trong sách nhắc đến "Ngô nông nhuyễn ngữ" (*) có nghĩa gì, hiện giờ xem như đã hiểu thấu.

(*) Tiếng Ngô được xem là một trong những phương ngôn đẹp nhất của Hán ngữ. Trong đó, "Ngô nông nhuyễn ngữ" (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô) thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.

"Khói bếp vương vấn bay

Và em, cô gái bao lần trăn trở, giờ đang nơi đâu?

Tìm tìm kiếm kiếm

Lạnh lạnh lùng lùng

Trăng tà, quạ kêu, trăng non cô độc nơi đáy giếng

……”

Tiếng hát của Tư Ninh Ninh vẫn tiếp tục, nhưng những người trầm mê vào giọng hát này không riêng gì mấy cô gái đang ngồi bao quanh trong phòng, mà còn có ngoài cửa một bàn tay thon dài đặt trên tấm ván cửa, chậm chạp không nỡ đẩy vào.

Gạch xanh đệm ngói son, Bạch mã đạp bùn mới... Ngô Nông Nguyễn Ngữ ....

Một năm tầm thường còn lại vài ngày, bài hát này đại khái là món quà tuyệt vời nhất, phải không?

Không hề quấy rầy bầu không khí tốt đẹp trong phòng, Mạc Bắc thu tay lại, chậm rãi xoay người sang một bên, ngẩng đầu nhìn đoàn ánh sáng bị mây che qua khe hở trên cành lá trước cửa, trong lòng thầm lẩm bẩm. :

Sang năm gặp lại Tư Ninh Ninh.

Địa phương nhỏ, bên trong số lượng tàu có hạn, Mạc Bắc không phải cùng Hoắc Lãng cùng nhau mua phiếu, vậy mà vẫn mua cùng một chuyến tàu, cộng thêm Hoắc Lãng trở về là Đơn Mãn Đường đưa về, trên đường gặp được Mạc Bắc cùng Tống Thư Hãn tiện đường cho hai người đi cùng một đoạn đường.

Lúc đó, khi biết được thời gian vé tàu của Mạc Bắc và Tống Thư Hãn, Hoắc Lãng đã nói chuyện và nhờ Đơn Mãn Đường đến lúc đó đến đây giúp đỡ đi một chuyến, Mạc Bắc cảm ơn, Tống Thư Hãn thì lải nhải cảm ơn tận mười mấy lần.

26 tháng Chạp 4h chiều, Mạc Bắc cùng Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh ba người ở cầu dây quen thuộc, lên xe của Đơn Mãn Đường, khác nhau là Hoắc Lãng lần này ấu trĩ không để cho Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc ngồi cùng nhau.

Hoắc Lãng để Tư Ninh Ninh ngồi ghế phụ, chính mình ngồi phía sau với Mạc Bắc, còn không biết xấu hổ mà vỗ vỗ bả vai của Mạc Bắc, giống như là không nhìn ra vẻ kháng cự trên mặt Mạc Bắc vậy, rồi nói nói cười cười, rồi uyển chuyển bảo Mạc Bắc sau khi về nhà thì gửi lời hỏi thăm của Hoắc Lãng đến cha Mạc Bắc.

Bài hát mà Tư Ninh Ninh hát có tên là: Thanh Thanh Mạn, các bạn yêu có thể tìm nghe thử nha ^_^

Bình Luận (0)
Comment