Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng cực kỳ ăn dấm, Tư Ninh Ninh bất lực không nói cái gì.
Có vài chuyện không nói thì là đùa thôi, nếu vạch trần ra thì ai đối mặt với nhau thật ngượng ngùng.
Tư Ninh Ninh cười cười, kệ hai người bọn họ lăn lộn đi.
Xe lắc lư suốt chặng đường, đến huyện đã hơn 6 giờ tối, trời tối nhanh vào mùa đông, đuổi kịp trước khi tiệm cơm quốc doanh 7h đóng của Hoắc Lãng vội vã mua được hai gói bánh hạt mè, một phần cho Tư Ninh Ninh, một phần cho Mạc Bắc.
"Cầm đi, trong xe không có đồ ăn, cậu ăn uống nhiều, mấy cái trứng kia làm sao có thể chịu được."
Tất nhiên Mạc Bắc từ chối không chịu nhận, nhưng có Tư Ninh Ninh bên cạnh chăm chú khuyên bảo vẫn là nhận lấy, đến gần ga tàu thì đưa cho Hoắc Lãng 50 xu.
"Cảm ơn anh đã cho tôi đi nhờ, nhưng tôi không thích tiêu tiền của người khác."
Mạc Bắc xuống xe trước mang theo hành lý, đứng ở bên hông xe chờ Tư Ninh Ninh cùng nhau vào nhà ga.
Trong xe, Hoắc Lãng nhìn tờ năm mươi xu bằng phẳng trong tay, lại cùng Tư Ninh Ninh trừng mắt to nhỏ, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, than một câu "tiểu tử tốt".
Tư Ninh Ninh từ từ xuống xe, Hoắc Lãng giúp cô xách hành lý, dù vậy Tư Ninh Ninh cũng không định vào trong ga ngay lúc này.
Khoảng cách đến giờ tàu chạy còn hai tiếng đồng hồ nữa. Ga xe lửa huyện H không lớn, thời gian này cũng không có người ra ngoài, không có đám đông kẹt xe, lát nữa đi vào trong là có thể lên tàu ngay.
Bên ngoài có chút gió, từ cổ áo vào trong người làm Tư Ninh Ninh lạnh đến run run, nhanh chóng chạy đến chỗ Mạc Bắc: "Mạc Bắc cậu vào trước đi!"
Tư Ninh Ninh trong những nữ đồng chí thuộc dạng cao gầy, mà trước mặt Mạc Bắc hay là Hoắc Lãng cũng không đủ xem, nhỏ nhỏ, hiện tại cánh tay rúc vào quần áo thì càng thêm nhỏ bé.
Mặc dù chuyện giữa Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng ở thanh niên trí thức không hề công khai, song người thông minh cơ bản ai nấu rõ ràng, cho nên cô không dấu giếm làm gì, cũng không che dấu, cười ngượng với Mạc Bắc mất cái rồi nhìn về Hoắc Lãng bên trong xe: "Tớ có mấy câu muốn cùng với đồng chí Hoắc Lãng nói, muộn chút tớ mới vào, cậu không cần chờ tớ."
Mạc Bắc khẽ cau mày, nhìn Tư Ninh Ninh thật lâu.
Cô gái có đôi mắt sáng và nụ cười ngọt ngào, nhưng đôi mắt đó không nhìn hắn, nụ cười tươi cười đó cũng không hướng về hắn mà cười.
Yết hầu lăn lên lộn xuống, bàn tay trong áo khoác quân đội nắm chặt lại, trầm mặc một lúc mới "ừ" một tiếng: "Đừng vào quá muộn ... Xe lửa không đợi người. Bên ngoài trời tối không an toàn, lát nữa nói xong thì để anh ấy đưa cậu vào."
"Ừ, tớ biết cậu đi đi."
Tư Ninh Ninh cười vẫy tay, nhìn Mạc Bắc vào ga xong, cô quay đầu nháy mắt với Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng nặng nề nhắm mắt lại, trừng mắt với Tư Ninh Ninh.
Hai người sóng vai đi vào phương hướng nhà ga, đi tìm một chỗ tránh gió, Tư Ninh Ninh đẩy Hoắc Lãng một cái: "Vừa rồi biểu tình kia có ý gì?"
“Biểu hiện không hài lòng.” Khuôn mặt tuấn tú nghiêm cẩn của Hoắc Lãng bày ra gương mặt ủy khuất: "Em đừng cười với cậu ấy."
"..." Vẻ mặt của Tư Ninh Ninh đơ ra: "Đang yên đang lành không thể khóc được! Hơn nữa đều là người quen, xụ mặt không thích hợp."
Tư Ninh Ninh cân nhắc một hồi, liền hỏi Hoắc Lãng: "Anh cho rằng em như vậy vượt quá giới hạn?"
Hoắc Lãng lắc đầu, rất thẳng thắn: “Làm người đối nhân xử thế tươi cười hòa khí là cơ sở. Anh chỉ là không thích em cười với người khác, anh ghen ..."
Hoắc Lãng rất thẳng thắn, những lời này ít nhất đã nói ra một nửa lòng mình, nửa còn lại thì giữ trong lòng.
Chẳng hạn, hắn biết trong mắt Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc cũng giống như những thanh niên trí thức khác, chính là trong lòng Mạc Bắc thì sao?
Mạc Bắc cũng xem Tư Ninh Ninh cũng là một người bạn bình thường?
Đương nhiên không phải.
Lời này Hoắc Lãng không tiện nói thẳng.
Thay vì lo lắng cho những cái không có không bằng nhanh chóng đem người cưới về nhà.
Chuyển chủ đề: "Lời em hứa còn tính chứ?"
Đề tài nhảy quá nhanh, Tư Ninh Ninh ngẩn ngơ: "Nói cái gì?"
Gió thổi tóc mái mềm mại trước trán bay tứ tung, trên mặt có chút ngứa, Tư Ninh Ninh gập ngón tay gãi gãi, ngơ ngác nhìn Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng kéo cô gái nhỏ chuyển một phương hướng, kẹp cô gái nhỏ của hắn kẹp ở vách tường, tận khả năng dùng bản thân che gió.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hơi thở quẩn quanh, không khí lập tức ai muội lên.
“Khi nào tuyết rơi sẽ trả lời anh." Hoắc Lãng khẽ gật đầu, cằm đặt ở trên vai Tư Ninh Ninh, trong tay là cái rương mây của Tư Ninh Ninh ôm lấy người, thanh âm lưu luyến, nghẹn ngào: "Nếu trong khoảng thời gian này tỉnh H rơi tuyết, chờ em trở về, lời kia còn tính hay không?"
Hoắc Lãng thực sự cảm thấy rất tiếc, mùa đông trước đây tỉnh H tuyết rơi rất sớm, năm nay ông trời không chiều lòng người, đã chuẩn bị sang năm mới đầu xuân, đừng nói là một bông tuyết, đến một hạt tuyết còn không có thấy.
"Đương nhiên là có tính."
Tư Ninh Ninh khẽ cười, trái tim bỗng nhiên mềm ra.
Cô thích Hoắc Lãng, trong lòng nàng đáp án cũng đã khẳng định rồi, chỉ chờ tuyết rơi thì chuyện gì đến sẽ đến.
Ở góc chết bên hông nhà ga, hai người ôm nhau lưu luyến một ngắn ngủi thời gian, hai trái tim phảng phất đến gần thêm một bước.
Dấu vết bất an trong lòng Hoắc Lãng đã hoàn toàn bị đẩy lui, hắn buông cô gái nhỏ ra, một tay xách theo cái rương, một tay nắm Tư Ninh Ninh: "Anh đưa em vào trong, bên ngoài lạnh, vào trong chờ đi."
"Vâng."
"Lúc trước em nghe anh nói ở Bắc Kinh anh còn bà nội? Trong nhà còn người khác không? Anh không quay về, nếu không em giúp anh sang nhìn xem?"
Hoắc Lãng lắc đầu: "Không cần đâu, bà nội tính tình không tốt, em chống đỡ không nổi, năm sau anh đưa em về Đông Bắc bên kia."
Về phần Hoắc gia còn có những người khác hay không, Hoắc Lãng không nói chi tiết, trong lòng Tư Ninh Ninh có thể đoán được phần nào.
Tại sao Hoắc Lãng lại được gửi đến bên Đông Bắc cho nhà ngoại nuôi nâng?
Bởi vì nhà họ Hoắc không còn ai nữa.
Tư Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy nặng nề, trước khi bước lên bậc cổng, trở ngược người nắm chặt tay Hoắc Lãng.
“Làm sao vậy em?"
“Không có việc gì." Tư Ninh Ninh lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt nai long lanh sáng rực dưới bóng đèn dây tóc mờ ảo, cực kỳ tinh tế: "Em sẽ mau chóng trở về."
"Ừ."
Cả hai người nhìn nhau cười, trong lòng nhảy ra một mong đợi:
Sang năm, tranh thủ ăn tết bên nhau đi.
Nhà ga không có nhiều người, đoán được là không nhiều hành khách, cũng không có người nhà đưa đón, trước cửa sổ bán vé sân ga cũng không có nhân viên.
Vào sân ga không mua vé không thể vào được, Hoắc Lãng chỉ có thể đứng trước trạm mà dặn dò: "Khoang giường nằm rất ít người, nếu có nam đồng chí thì em tìm gian trống cách vách ở, hoặc là ở cách vách tên nhóc họ Mạc kia, không được ở cùng một chỗ ..."