Editor: Hye Jin
"Cửa của khoang giường nằm có thể khóa trái, soát vé xong thì em khóa cửa lại, trừ nhân viên tàu những người khác em không được mở cửa, em có nghe thấy không?"
"Nghe rồi, em đều biết."
"Ừm, toa giường nằm hai bên đầu có thể đánh nước ấm, nếu là uống hết nước, nhớ rõ đi ...."
“Em đã biết rồi, anh thật xem em như trẻ con sao?" Tư Ninh Ninh cắt ngang lời nói huyên thuyên của Hoắc Lãng, tiếp nhận cái rương mây, lưu loát đưa vé.
Đi về phía cầu thang, cô mỉm cười vẫy tay với Hoắc Lãng: "Em đi đây! Thực mau sẽ trở về."
Hoắc Lãng chống tay lên cái lan can sắt rỉ sét tiếp tục dặn dò: "Nhớ xem kỹ đồ đạc của mình, ngủ đắp chăn đàng hoàng, đói bụng nhớ ăn ..."
Hoắc Lãng cứ lảm nhảm mãi, cho đến khi Tư Ninh Ninh dậm chân thì mới ngừng lại.
Hoắc Lãng trong lòng than thở: Làm sao bây giờ?
Cô gái nhẫn tâm này hình như một chút cũng không lưu luyến, ngược lại là hắn, bắt đầu cảm thấy thời gian kế tiếp thật gian nan.
Ở lầu một, lối vào nhà ga cùng Hoắc Lãng tách ra, khi cô vào sân ga thì không biết xe lửa vẫn luôn đứng đây hay là vừa mới đến, tóm lại là đã ngừng ở sân ga, cửa cũng đã mở.
Rải rác một số hành khách đã lên tau Mạc Bắc lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ đến muộn, mặc dù đã lên xe nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa cho đến khi nhìn thấy được bóng dáng Tư Ninh Ninh xách cái rương mây mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người đi vào khoang của mình.
Tàu lửa loại 12 toa xe, ba toa cuối cùng là toa giường nằm, dù hai người là cùng một toa nhưng khác khoang nằm, một người ở khong thứ 10 một người ở khoang thứ 12.
Niên đại này vé xe khác với đời sau, là loại nhỏ gọn, thông tin rõ ràng, Tư Ninh Ninh không tốn công sức đã tìm được chỗ giường nằm của mình.
Cách bài trí của xưởng tương tự như buồng nằm đời sau, giường nằm mềm, có tổng cộng 4 giường, hai trên hai dưới. Vé của cô là giường bên dưới trong góc.
Đặt rương mây xuống, đem nước cùng đồ ăn thu thập một chút, Tư Ninh Ninh chống cằm trên cái bàn bong tróc da nhìn ngoài cửa sổ, ga tàu hỏa cổ xưa mờ nhạt dưới ánh đèn càng thêm trống vắng tiêu điều.
Đã không còn sớm, chẳng bao lâu ở đầu nối các toa phát ra âm thành "xình xịch" thông báo hành khách nhanh lên xe, xe lửa chuẩn bị xuất phát.
Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh một lúc, trên sân ga hoàn toàn không có ai, cho đến khi đoàn tàu chậm rãi di chuyển thì khoang của cô không đón vị khách thứ hai nào, tàu sẽ dừng một lần ở Hà Nam.
Nếu tính thời gian, Tư Ninh Ninh ước tính thời gian hành khách lên toa này ít nhất 20 tiếng nữa, nói cách khác trong 20 giờ này khoan xe này thuộc về cô, có thể làm bất cứ cái gì mong muốn.
Nói không cao hứng là không có khả năng, chờ mãi chờ mãi mới chờ được nhân viên lại đây kiểm phiếu, chờ nhân viên vừa xoay người đi, cô xem như là được giải thoát, chốt then cửa, kiểm tra cửa sổ xác định đã khóa kỹ rồi, Tư Ninh Ninh kéo cái bức màn cũ lại, trong bóng đêm tiến vào không gian.
Qua loa làm chút việc vặt, thu hoạch đậu nành và trồng thêm một số đậu nành, cô ở trong không gian tắm một cái, khó được an nhàn mà thư giãn đắp mặt nạ, vừa nằm vừa dùng muỗng nhỏ ăn dưa hấu, thật dễ chịu.
Nhiệt độ trong không gian phù hợp, mặc áo ngủ tơ tằm bao nhiêu là thoải mái, không như bên ngoài, quá lạnh, quần áo cũng không có dễ chịu như vậy, cơ mà cho dù vậy thì nghỉ ngơi một hồi Tư Ninh Ninh vẫn lựa chọn ra ngoài không gian.
Không có việc gì thì tốt, cô chỉ sợ có người vào gõ cửa, cô trong không gian không nghe thấy động tĩnh.
Bóc mặt nạ ra ném vào thùng rác trong nhà vệ sinh, rửa mặt sương sương rồi đem chăn bông cùng gối ra ngoài, mang theo một chiếc di động đầy pin ra khỏi không gian.
Mượn đèn pin từ điện thoại di động trong bóng tối chui vào trong ổ chăn, đọc tiểu thuyết trước khi đến đây cô tải về, lật tới lật lui nào là mấy quyển mạt thế rồi vai chính bức nữ xứng, không thì vả mặt vai phụ.
Những vai phụ đó giống như công cụ khắc ra từ khuôn mẫu, hoàn toàn không có chỉ số IQ của mình, cốt truyện thuần túy vả mặt, vả mặt.
Xem một hồi cô cảm thấy quá không thú vị, muốn làm việc khác nhưng không có internet, cho nên tìm loạn một hồi chơi game Tetris, chơi vui vẻ đến tận 2 tiếng đồng hồ thẳng đến buồn ngủ với thu điện thoại vào không gian, ngáp một cái chui vào trong ổ chăn.
Tư Ninh Ninh hơi sạch sẽ, nghĩ đến chăn bông trên tàu có thể có nhiều người dùng qua, trong lòng có chút để ý, trước mắt đều đổi thành đồ trong không gian, trong lòng không có áp lực cùng mâu thuẫn, ấm áp dễ chịu nên thực mau lâm vào giấc ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tư Ninh Ninh còn đang suy nghĩ ván giường cứng quá có ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ xong, bây giờ thì khen ngược, xe lửa đi loảng xoảng loảng xoảng, cô vẫn ngủ cực kỳ ngon lành.
Thật không biết là đã thích nghi với cái niên đại này hay là thân thể, tư duy từng bước được đồng hóa.
Cơ mà, có cái gì khác nhau?
Vừa cảm giác đến bình minh, cô tỉnh dậy, lúc này đã là 8 giờ sáng, cô cất tạm ga trải giường và chăn bông vào không gian, bước ra khỏi khoang lấy nước nóng.
Lúc đầu còn cảm thấy cả một quá trình đi xe quá dài, hành trình không đi ra ngoài thì quá kỳ quái, đến khi ra ngoài phát hiện hành lang không ai, Tư Ninh Ninh cũng thản nhiên hơn, thực mau trở lại khoang, lần thứ hai đóng cửa lại.
Thời gian còn lại, Tư Ninh Ninh ban ngày đọc sách, ngẫu nhiên lấy len ra để đan mấy mũi giết thời gian. Người từ bên giường nằm bên này dịch sang giường nằm bên kia.
Ngồi mệt thì nằm, nằm nhàn nhã thì nhét chân vào khoảng trống giữa các lan can ở đầu giường khi, làm vài động tác gập bụng giãn cơ, buồn chán thì vào không gian ngồi để giảm xóc, chạy đến 28 tháng 12 thì đến trạm Bắc Kinh, Tư Ninh Ninh hai chân có chút sưng, xách cái rương mây xuống xe, bước đi mỗi một bước đều cảm thấy hai chân sưng to thực khó chịu.
Xe lửa đến ga là 7h, Mạc Bắc muốn đợi Tư Ninh Ninh đi cùng, cho nên dùng tốc độ nhanh nhất xuống tàu rồi chờ.
Toa tàu này tổng cộng khoảng 50 người không nhiều không ít, ngay khi Tư Ninh Ninh xuống xe, Mạc Bắc đã nhìn thấy người: "Tư Ninh Ninh, bên này."
Ánh mắt Tư Ninh Ninh đảo qua một hồi, nhìn thấy Mạc Bắc liền lon ton chạy tới: "Làm sao vậy?"
“Cùng nhau đi.”
“Được rồi.” Tư Ninh Ninh thuận miệng còn trêu Mạc Bắc vài câu: "Cậu so với lúc xuống nông thôn đen hơn một chút, cậu về nhà, người nhà có thể nhìn ra cậu không?"
"Hẳn là có đi, lại nói nữa, hình như cậu không thay đổi nhiều?"
"Cũng không đúng lắm, không phải trong những thanh niên trí thức tớ là lười biếng nhất sao haha ..."
"Không có, mọi người dùng sức ở những chỗ không giống nhau thôi, cậu ở đâu? Tớ đưa cậu đi."