Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Mẹ Kế

Chương 393: Mẹ Kế Chương 393: Mẹ Kế

Editor: Hye Jin

Mạc Bắc sống ở khu Cam Khẩu, còn Tư Ninh Ninh ở bên khu Kinh Nam, cách nhau khá xa, không phải một hướng, vừa rồi cho rằng Mạc Bắc nói là cùng đi tìm giao thông công cộng cô mới đồng ý, hiện tại ý thức được Mạc Bắc nói "cùng nhau đi" là có ý tứ gì?

Tư Ninh Ninh một tay kéo áo khoác che nửa mặt, một tay xách cái rương mây, lắc đầu: "Không cần đâu nhà tớ cách đây không xa, xuống xe cũng là ngay ngõ nhỏ."

Mạc Bắc dừng lại, liếc nhìn rương mây trong tây, không xác định: "Cậu có thể được không?"

"Có cái gì mà không được? Cậu nói xem tỉnh H trời xa đất lạ cậu muốn đưa tớ đi thì còn lý giải, tớ là người Bắc Kinh, ở nơi này lớn lên, chỗ nào mà tớ không biết?"

Mạc Bắc trầm mặc, không giằng co, chuyển tầm mắt đi chỗ khác nói: "Vậy tớ đưa cậu lên xe."

Ý tứ rõ ràng không cho cơ hội cự tuyệt.

Tư Ninh Ninh cười bất lực, nghĩ rằng dù sao Mạc Bắc cũng phải bắt xe, nên đồng ý.

Trước khi xuyên đến đây cô là người gốc Bắc Kinh, cô đã quen thuộc với khu vực Bắc Kinh, nhưng đường phố và ngõ hẻm của Bắc Kinh vào những năm 1970 đều đổ nát, đường Vành đai 3 phía Nam trồng cải thảo cùng hoa hướng dương. Giao thông công cộng ở đâu, cho dù có ký ức của nguyên chủ thì trong chốc lát cô vẫn không thể tìm ra được.

Cũng may là có Mạc Bắc, cậu ấy không quen thuộc bên này mà đại khái là dân cư thế giới này cho nên đối với hoàn cảnh xung quanh định hướng khá tốt. Tóm lại, Mạc Bắc thực mau tìm được trạm giao thông công cộng.

Hai người kéo hành lý đồ đứng ở ven đường nhìn chằm chằm tấm biển dừng các trạm xe buýt, không bao lâu thì quay đầu nhìn nhau:

"Cậu từ nơi này ngồi sáu trạm là có thể về nhà."

"Khu Cam Khẩu là điểm dừng cuối cùng, cậu phải ngồi 21 trạm mới đến trạm!"

Tư Ninh Ninh xấu hổ gãi gãi đầu, liếc nhìn chỗ trạm xuống nhà mình: "Làm sao cậu biết tớ ở đâu?"

... Mạc Bắc im lặng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào .

Hắn khẳng định không dám nói, từ lúc Tư Ninh Ninh khóc hắn đã lén gửi thư về nhà, lén điều tra về gia đình Tư Ninh Ninh.

Mạc Bắc chậm chạp không chịu trả lời, Tư Ninh Ninh khẽ cau mày và gọi một lần nữa: "Mạc Bắc?"

“À.” Tỉnh táo lại, hai mắt Mạc Bắc đảo qua lại, ngập ngừng đáo: "Lúc trước cậu nói, cậu quên mất sao? Với cả bà nội của tớ cũng ở gần đó."

"Ồ."

Tư Ninh Ninh chỉ ồ thôi cái gì cũng không nói, thật ra cô cũng không nhớ rõ, sau khi nghĩ lại, chắc là lúc nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến, bằng không cô cũng không biết được Mạc Bắc sống ở khu Cam Khẩu, không phải sao?

Phương bắc khô hơn phương nam, gió mạnh hơn phương nam, sáng sớm cũng lạnh hơn giữa trưa và chiều, Tư Ninh Ninh đứng trong gió, áo khoác dày cộp của quân đội có thể giữ ấm được thân thể, không thể che được mặt, quá lạnh, mũi Tư Ninh Ninh đỏ bừng, hai tai đỏ bừng, đưa tay che tai, lạnh muốn xỉu.

Vào một ngày lạnh giá như vậy, Tư Ninh Ninh thực sự rất xấu hổ khi bắt Mạc Bắc đi cùng cô đợi ở bên đường, may mà xe đến rất nhanh, cô xách cái rương mây lên xe, cùng người bán vé mua vé, xoay người cười vẫy tay với Mạc Bắc: "Tớ đi trước nha, đi đường bình an, còn có trước tiên nói một câu, năm mới vui vẻ!"

“Ừ, năm mới vui vẻ." Mạc Bắc đáp lại một câu kịp lúc xe đóng cửa lại, xe chạy rồi mới chạy theo: "Tớ sẽ sang thăm bà nội, đến lúc đó thuận tiện tìm cậu thương lượng chuyện mua vé về đội ..."

Cuối cùng một câu là định, xe đã chạy đi xa mấy chục mét, Mạc Bắc chậm lại bước chân trong lòng nghĩ không biết Tư Ninh Ninh có nghe thấy mình nói gì không.

Không đợi Mạc Bắc suy nghĩ quá nhiều, phía sau đã có tiếng còi xe "bíp bíp", quay đầu thì một chiếc xe dừng lại ở trạm bên cạnh, một người soát vé từ cửa sổ nhô đầu ra: "Đồng chí, có phải đi hướng khu Cam Khẩu không? Nhanh lên, 2 xu đi đến vành đai hai, ra khỏi vành đai hai 5 xu."

"Một vé đến cuối trạm."

Mạc Bắc xách cái rương chạy lên xe, lưu loát trả tiền.

Ở chiều ngược lại, chiếc xe buýt loạng choạng dừng lại ở trạm khu Nam Kinh, Tư Ninh Ninh xách cái rương xuống xe, vốn còn lo sẽ lúc xuống ga tàu hỏa luống cuống tìm không thấy đường, cơ mà khi xuống xe ký ức như được thức tỉnh, chân tự động đi về một phương hướng.

Đến cửa nhà, trong lòng mang theo gánh nặng tâm lý một khắc này bỗng nhiên thả lỏng lại, Tư Ninh Ninh chậm rãi bước đi, lang thang không mục tiêu đánh giá hai bên ngõ nhỏ, nhìn tứ hợp viện cổ xưa, ánh mắt không khỏi tìm tòi hiếm lạ.

Đừng có nhìn cái tứ hợp viện kiểu này đan xen dày đặc, không gian nhỏ, chứ mà hai mấy năm sau bán cũng phải trăm triệu, không phải người bình thường có thể mua được.

Đi một vòng, nhìn dọc theo con đường, cuối cùng dừng lại trước một hộ gia đình.

Tư Ninh Ninh ngước mắt đánh giá, cửa gỗ của sân nửa mới nửa cũ, bộ phận dưới lớp sơn màu đỏ đã lộ ra vết mài mòn, có lẽ bởi ngày Tết đang đến gần, trước cửa treo hai cái đèn lồng đỏ, một góc còn cắm cả một cái lá cờ khoảng 20 cm.

Đúng với cách trang trí những năm này.

Những ký ức trôi qua trong tâm trí cô giống như những bóng ma, trong nháy mắt bỗng chốc rõ ràng, Tư Ninh Ninh ở thập niên 70 trải qua hết thảy, phảng phất bây giờ đều khắc sâu vào người cô.

Tư Ninh Ninh đứng trên bậc thềm, giơ tay định gõ cửa, lại do dự nắm chặt thành nắm đấm, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.

Nhưng những người trong phòng không cho Tư Ninh Ninh cơ hội phản ứng, hình như biết có người đang ở bên ngoài, cánh cửa gỗ màu táo tàu bị kéo mở ra mang theo tiếng cọt kẹt, một người phụ nữ trung niên cái cằm nhọn hoắc ló đầu ra ngoài.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh, người phụ nữ sững sờ một lúc, rồi biến thành hiền lành khách khí: "Ai nha, đồng chí tìm ai?"

Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, mới buông tay ra để lộ nửa khuôn mặt giấu trong cổ áo khoác quân đội: "Dì Ngô."

Ngô Phân Phương.

Vợ hai của Tư Chấn Nam sau khi nguyên phối chết.

Chính là mẹ kế ngược đãi nguyên chủ.

Tư Ninh Ninh giọng điệu nhẹ nhàng, nghĩ đến những hành vi thiếu đạo đức của bà ta, biểu tình lập tức trở nên thanh lãnh xa cách lên.

Về phần Ngô Phân Phương ở phía đối diện, sau khi nhận ra người tới, hiền lành nhanh chóng rút đi, kinh ngạc một lúc, rồi ánh mắt trở nên cổ quái: "Con ...."

Tư Ninh Ninh biết miệng Ngô Phân Phương sẽ không có lời nào tốt đẹp, thậm chí còn biết bà ta muốn mắng cái gì.

Không hiểu vì sao, lời nói khó nghe của Ngô Phân Phương lại đột nhiên thu trở về, trên mặt lại treo nên nụ cười, nhiệt tình kéo cái rương mây của Tư Ninh Ninh kéo cô đi vào trong sân:

"Con đứa nhỏ này sao về tết cũng không đánh điện về nhà trước vậy? Cũng không gửi thư để cha con lên nhà ga đón người?"

Bình Luận (0)
Comment