Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh không biết được chuyện gì đang xảy ra, thẳng đến khi truyền đến một tiếng gọi "Ninh Ninh" vang lên từ phía sau lưng cô.
À thì ra người cha của nguyên chủ kia một năm bốn mùa bận rộn đã trở về.
Tư Ninh Ninh khịt mũi, cười lạnh: Khó trách sắc mặt của Ngô Phân Phương đổi còn nhanh hơn cô.
Thật là làm khó bà ta nha.
Cơ mà, diễn kịch ai mà không biết đâu?
Tư Ninh Ninh buông tay Ngô Phân Phương ra để Ngô Phân Phương cầm lấy cái rương mây, khẽ nhắm mắt thở ra một hơi dài, khi cô mở mắt ra lần nữa, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đã được thay thế bằng vẻ mặt bình thường nhất.
Yết hầu lăn lên lộn xuống để thích ứng, Tư Ninh Ninh phóng nhẹ thanh âm, cả người như con cừu con: "Cảm ơn dì Ngô."
Nghiêng người quay ra cửa cười ngọt ngào: "Ngài về rồi?"
"Sao con về cũng không trước tiên gửi thư về nhà trước, ba đi nhà ga đón con!" Tư Chấn Nam bước nhanh chân vào trong sân, cái chén to trong tay đưa sang cho Ngô Phân Phương cầm, kích động vỗ vỗ vai Tư Ninh Ninh: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Sang năm địa phương đó đừng đi nữa! Ba đi khơi thông quan hệ cho con."
"Khụ, khụ." Ngô Phân Phương ho khan đúng lúc, mang theo nụ cười trên mặt, tiến lên nhắc nhở: "Được rồi! Vào trong nói chuyện đi! Bên ngoài lạnh lắm, đừng để đứa nhỏ bị lạnh."
"Ồ, đúng, đúng! Đi thôi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi! Tư Chấn Nam khuôn mặt chữ điền nhăn lại, vui tươi hớn hở nắm tay dẫn Tư Ninh Ninh vào nhà, vừa đi vừa nói: "Ba vừa đi tiệm cơm quốc doanh để mua một chén tào phớ về, còn nhỏ không phải con thích ăn nhất sao? Để mẹ con làm cho con một chén, một chén lớn."
"Ai nha, Ninh Ninh con gái lớn nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp, cùng với mẹ ..." Tư Chấn Nam lắp bắp, đại khái lúc này nhắc đến người vợ quá cố có chút không thích hợp, cho nên đem Tư Ninh Ninh ấn lên cạnh bàn ngồi xuống: "Phân Phương, em chạy nhanh vào nhà làm một chén tào phớ cho Ninh Ninh, trong nhà không phải còn trứng gà? Luộc hai cái trứng gà, xa như vậy trở về khẳng định không được nghỉ ngơi tốt, ăn xong để con gái đi ngủ. Đúng rồi, phòng của Ninh Ninh cũng dọn dẹp sạch sẽ."
Trong lúc Ngô Phân Phương bận rộn công việc, Tư Chấn Nam nói về chuyện phòng ngủ thì bà ta chần chừ: "Chuyện này ... Ninh Ninh xuống nông thôn không ở nhà, phòng của Ninh Ninh bây giờ là Kỳ Kỳ ở ... Nếu không em trước tiên thu dọn giường đệm ở thư phòng, tạm thời đi ngủ trước?"
Sự chú ý của Tư Chấn Nam đều đổ dồn vào Tư Ninh Ninh, không chút suy nghĩ liền gật đầu: "Cũng được, chờ Kỳ Kỳ tan tầm trở về thì dọn dẹp qua đó đi, quay đầu rảnh thì ở phòng tạp vật dọn dẹp đồ đạc ra, thu dọn một cái phòng."
Nghe được nửa câu đầu của Tư Chấn Nam, Ngô Phân Phương khá vui vẻ, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, ý cười trở nên miễn cưỡng: "Chuyện này ... Đồ vật của Kỳ Kỳ còn ở trong phòng, dọn đi quá phiền toái?"
Tư Chấn Nam dừng một chút, sau đó quay lại nhìn Ngô Phân Phương, Ngô Phân Phương bình tĩnh nhìn hắn, làm bộ dạng chính mình không có nửa điểm tư tâm, Tư Chấn Nam nhíu mày một hồi.
Ngay trước khi Tư Chấn Nam nói có thể đem đồ vật Kỳ Kỳ dọn qua trước đi, Tư Ninh Ninh vẫn luôn yên lặng không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng: "Vậy thì con ngủ thư phòng đi!"
"Ninh Ninh ..." Tư Chấn Nam không tán đồng mà hô một tiếng.
Tư Ninh Ninh cong môi cười hờ hững: "Như vậy tương đối tiện, cũng không ảnh hưởng đến công việc thường ngày của Trương Kỳ."
Trương Kỳ là con gái riêng Ngô Phân Phương mang theo sau khi tái giá với Tư Chấn Nam, nhỏ hơn Tư Ninh Ninh một tuổi.
Tư Ninh Ninh vốn tưởng rằng Ngô Phân Phương có bao nhiêu đẳng cấp, bao nhiêu thủ đoạn, trước đây bà ta che giấu tốt như vậy, kết quả chỉ là thế này?
Vì chút việc nhỏ này thiếu kiên nhẫn, vội vã tuyên thệ chủ quyền, có mỗi căn phòng thôi mà.
Nếu bà ta muốn thì nhường thôi, để bà ta đắc ý một chút, cô ở đây rồi, bà ta sẽ ăn mệt.
Ngô Phân Phương tự mình đánh giá mối quan hệ giữa Tư Chấn Nam với Tư Ninh Ninh, sự thỏa hiệp của Tư Ninh Ninh, bà toàn thắng, trong lòng cao hứng, trên mặt tươi cười nhiều thêm vài phần, vui vẻ xuất phát từ tận nội tâm.
Tư Chấn Nam không biết suy nghĩ thật sự của Ngô Phân Phương, chỉ nghĩ là cô ấy vì Tư Ninh Ninh về nhà mà vui vẻ, chút không vui này cũng nhất thời tan thành mây khói.
Chủ đề chuyển sang con gái, lại bởi vì vừa rồi Tư Ninh Ninh nhắc đến cái xưng hô "mẹ". Ngô Phân Phương đem tào phớ đến trước mặt Tư Ninh Ninh, tay xoa xoa vào quần áo, lại kiếm chuyện nói:
"Lão Tư chuyện đó anh không viết thư Ninh Ninh về chuyện đó hay sao?"
Tư Chấn Nam không hiểu ra sao, há mồm hỏi: "Chuyện gì?"
“Chậc chậc, anh nhìn anh này." Ngô Phân Phương oán trách trừng mắt Tư Chấn Nam một cái, cười ha hả nhìn Tư Ninh Ninh đang dùng muỗng nhỏ múc tào phớ: "Ninh Ninh con chưa biết đúng không? Trách ba con không viết thư cho con nói, em gái đã sửa lại họ, hiện tại gọi là Tư Kỳ, xưng hô với ba con cũng đổi lại, trước kia kêu chú, hiện tại kêu ba."
“Ồ.” Tư Ninh Ninh gật đầu: "Trước đây không biết, hiện tại biết rồi."
"Vậy con có phải hay không cũng ..."
"Dì Ngô, tào phớ nhiều ăn không hết, dì Ngô có thể giúp lấy một cái chén lại đây không? Sang bớt ra một phần."
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu lên, đôi mắt nai đen nhìn thẳng vào Ngô Phân Phương không chút e dè, trực tiếp cắt lời đang muốn nói của Ngô Phân Phương.
Ngô Phân Phương bất mãn không dám nói, đi vào trong bếp lấy cái chén.
Trong đoạn thời gian ngắn ngủi này, Tư Ninh Ninh nhìn Tư Chấn Nam: "Ngài cũng cảm thấy con phải gọi dì ấy là mẹ?"
Nhìn thấy đôi mắt trong veo này của con gái, Tư Chấn Nam lại nhớ đến người vợ cũ đã qua đời vì bạo bệnh, ban đầu cảm thấy đây là đương nhiên, chút chuyện nhỏ, lúc này bỗng nhiên cảm thấy không có biện pháp mở miệng.
Tư Chấn Nam dừng lại, xoa xoa đầu: "Con là người lớn, ba không quản cũng không ép buộc con, xưng hô này con tự mình cân nhắc, con muốn gọi cái gì ba đều tôn trọng con."
Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng thìa nhỏ múc tào phớ trong chén chơi.
Đã từng chịu tổn thương không phải cô, nhưng đã có duyên xuyên vào thân thể này, cho dù không nhận ân của nguyên chủ thì cô cũng tuyệt đối không thể chấp nhận Ngô Phân Phương là "mẹ."
Bởi vì, bà ta không xứng.
Mà có lời này của Tư Chấn Nam là đủ.
Miễn là Tư Chấn Nam không can thiệp, Ngô Phân Phương đừng có mơ mà áp trên đầu cô, cưỡng bách cô gọi bà ta là mẹ.
Ngô Phân Phương nhanh chóng mang ra một cái chén nhỏ, trong khi Tư Ninh Ninh đang múc tào phớ, bà ta xoay người vào phòng tìm kiếm khăn trải giường, đi vào thư phòng thu dọn giường đệm.
Ra vào vài lần ánh mắt Ngô Phân Phương không khỏi liếc nhìn Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh biết điều đó, chẳng sợ, ăn xong tào phớ thì bình tĩnh ngẩng đầu lên: "Dì Ngô có chuyện gì sao? Nói thẳng là được."
Ngô Phân Phương dừng một chút, sau đó liếc nhìn Tư Chấn Nam đang ăn sáng trên bàn, xua tay khô khốc cười : "Có chuyện gì đâu, chính là giường đệm đã xong rồi, con mệt mỏi thì vào nghỉ ngơi một chút đi, a!"
Tư Ninh Ninh cong môi, cười nhếch mép, giọng nói lại ngọt ngào đến đáng ngạc nhiên: "Cảm ơn dì Ngô."
Nói xong, nhìn về phía Tư Chấn Nam, Tư Ninh Ninh hơi gật đầu: "Ngài ăn từ từ!"
Xách cái rương mây ở cửa, Tư Ninh Ninh vén cái màn đi vào trong thư phòng, lưu lại hai người ở trong phòng khách.
Con gái trở về, Tư Chấn Nam rất vui mừng, một ngụm lớn uống tào phớ vào bụng, khóe miệng cười hận đến không thể toét ra tận mang tai.
Ngược lại, tâm trạng của Ngô Phân Phương không được tốt như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tư Chấn Nam, Ngô Phân Phương càng cảm thấy khó chịu.
Trước đây bà chẳng hiếm lạ con nhỏ chết tiệt kia có gọi mình là mẹ hay không, chẳng hiểu sao lúc này con nhỏ chết tiệt kia thẳng tắp ngồi bên cạnh bàn, cứ một câu "dì ngô" hai câu "dì ngô" giống y như cách gọi người ở xã hội cũ, con nhỏ kia là thiên kim đại tiểu thư chờ bà hầu hạ vậy.
Ngô Phân Phương tức giận nghĩ: Con nhỏ chết tiệt mày không chịu gọi tao bằng mẹ sao? Vậy thì tao nhất định phải bắt mày kêu! Cho mày cách ứng chết đi.
Con nhỏ chết tiệt kia sao không như người mẹ mệnh tiện kia của nó, chết ở bên ngoài đi, tết nhất trở về nhà làm bà ngột ngạt!
Ngô Phân Phương bình tĩnh đi tới cửa, gỡ khăn quàng cổ từ trên móc xuống quàng lên người: "Lão Tư anh ăn xong giúp em rửa chén nhé, em đi xếp hàng xem có thể mua được chút thịt không, con gái lâu rồi mới về nhà cũng không biết ở đây được mấy ngày, em muốn làm chút đồ ăn ngon."
"Được."
Ngô Phân Phương muốn nấu đồ ăn ngon cho Tư Ninh Ninh, đương nhiên Tư Chấn Nam không có ý kiến: "Em đi đi, tiền trong tay còn bao nhiêu? Không đủ anh lấy thêm cho em."
"Lần trước anh đưa cho em không ít, vẫn còn .... Em đi đây, trong nhà chỗ nào dơ dơ thì anh giúp em quét quét lau lau chút nhé!" Vẻ mặt Ngô Phân Phương hiền lành, đối thoại với Tư Chấn Nam, như là sinh hoạt bình thường của các cặp vợ chồng khác.
Tư Chấn Nam đáp lại cũng mau: "Đã biết, đi nhanh lên, bên ngoài quá lạnh, tiền giấy đủ thì mua nhiều chút trở về, trễ chút Kỳ Kỳ tan tầm về gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm."
"Được."
Ngô Phân Phương đáp lại bằng một nụ cười, ra ngoài cửa ánh mắt hung thần tàn nhẫn, hung hăng liếc xéo về cánh cửa gỗ trong thu phòng, hừ lạnh một cái mới đi ra cửa.
Con nhỏ chết tiệt kia, chờ xem.
Đứng bên cửa sổ nhìn Ngô Phân Phương rời đi, Tư Ninh Ninh cong lên nụ cười.
Muốn chơi tâm cơ vậy thì chơi tâm cơ, muốn dùng bạo lực thì dùng bạo lực, biết bày mưu tính kế không chỉ mỗi mình bà Ngô Phân Phương à.
Tư gia ở một khoảng nhỏ trong khu tứ hợp viện, bề ngoài hoài cổ khí phái chứ kỳ thật bên trong diện tích chưa đầy 100 mét vuông, còn ngăn cách ra vài căn phòng, một thư phòng độc lập, hai căn phòng, một căn phòng tạp vật, phòng bếp nhà vệ sinh cũng là độc lập, còn cả khoảng sân trước mặt nữa, đứng ở bên trong nghẹn muốn chết.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn sân nhỏ, kéo rèm cửa sổ phòng làm việc một cái.
Ở trên tàu ngủ đủ rồi, Tư Ninh Ninh không buồn ngủ chút nào, cô đặt đồ xuống, liếc nhìn chiếc giường làm bằng sáu chiếc ghế tựa lưng, tổng cảm thấy không thích hợp.
Bước đến sờ soạng một phen, quả nhiên, ghế cứng lạnh căm căm, mặt trên đệm dày chưa đến nửa ngón tay, lạnh đương nhiên không cần phải nói, ban đêm ngủ trên đó sẽ lạnh thấu tim.
Một tia châm chọc hiện lên trong mắt Tư Ninh Ninh .
Ngô Phân Phương đến bây giờ vẫn còn nghĩ cô là nguyên chủ Tư Ninh Ninh tính cách yếu đuối, bị ủy khuất chỉ biết yên lặng thừa nhận cái gì cũng không nói ra bên ngoài?