Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 395 - Chương 395: Vị Hôn Phu • Trước

Chương 395: Vị Hôn Phu • Trước Chương 395: Vị Hôn Phu • Trước

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh chỉ có thể nói rằng lần này Ngô Phân Phương bà thất vọng rồi.

Cô không chỉ biết nói, mà còn biết diễn nha!

Muốn chơi tâm cơ, Tư Ninh Ninh không sợ Ngô Phân Phương.

Muốn lấy bạo lực giải quyết vấn đề Tư Ninh Ninh sẽ không đứng ở thế bị động để bị đánh, chỉ mong Ngô Phân Phương dùng mưu kế có đầu óc chút, đừng có giống mấy quyển tiểu thuyết cô xem, một chút chỉ số IQ cũng không có.

Nếu như vậy, thu thập bà ta chẳng có ý tứ gì.

Ở trong thư phòng tùy tiện lật sạch xem, đã gần trưa, cô bỗng nhiên buồn ngủ.

Ngủ một giấc quá lãng phí thời gian, chỉ có mười ngày nghỉ phép, đi tới lui đã tiêu tốn hết một nửa, thời gian còn lại Tư Ninh Ninh không tính toán lãng phí.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, cô từ rương mây lấy ra cái balo đeo lên lưng rồi khóa cái rương lại thật kỹ, mặc áo khoác quân đội đẩy cửa đi ra ngoài.

Tư Chấn Nam đang đeo kính gọng, nheo mắt đọc báo trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: "Con gái lớn dậy rồi sao?"

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đã đứng dậy, Tư Chấn Nam ý cười ngăn không được: "Có đói bụng không? Dì Ngô mua xương sườn cùng thịt bò trở về. Ba cho con thử trước nhé!"

“Không cần” Tư Ninh Ninh mím môi, dừng lại một chút, bổ xung: "Hiện tại không phải rất đói bụng, con muốn đi dạo chút, có thể chứ?"

“À?” Nụ cười trên mặt Tư Chấn Nam hơi nhạt đi, ngẩn người gật đầu: "Có thể, đương nhiên có thể, con ở đây đợi một chút, ba đi lấy đồ vật!"

Không đợi Tư Ninh Ninh trả lời, người đã xoay người đi vào phòng.

Tư Ninh Ninh tò mò, kiễng chân nhìn về phía phòng khách, ngoan ngoãn tại chỗ chờ, hai tay đan vào nhau.

Chỉ chừng 1-2 phút Tư Chấn Nam vén cái rèm đi ra, vui tươi hớn hở kéo tay Tư Ninh Ninh thả một tờ đại đoàn kết: "Dì Ngô giữ hết phiếu rồi, trong tay ba không có. Bây giờ dì Ngô không có ở nhà, chờ trở về ba lấy cho con."

"Tiền này con cầm trước đi, mua dây buộc tóc, mua đồ ăn vặt, đằng trước hẻm có mấy hộ trộm bán bánh bột ngô, đồ ăn vặt con biết chứ, đi đi, không tiêu hết không cho trở về."

Tư Ninh Ninh liếc nhìn tờ tiền kiểu cũ mới tinh trong tay, ngước nhìn Tư Chấn Nam.

Ở thời đại này, Tư Chấn Nam kết hôn không tính sớm, thậm chí có thể nói là muộn, trước mắt Tư Ninh Ninh vừa tròn 18 tuổi, ông ấy vừa tiến vào giai đoạn trung niên 40 tuổi.

Là người đọc sách nên cả người Tư Chấn Nam toát ra khí chất văn nhân, đặc biệt lúc ông ấy mang kính, nhưng công việc đặc thù, trừ bỏ ngồi ở trong phòng vẽ vẽ còn phải định kỳ đi các nơi bên ngoài khảo sát thực địa, cho nên làn da thô ráp không tính trắng, lại có thể công tác không phải quá dễ dàng, trên đầu tóc bạc không ít.

Cách ăn mặc trông thì tươm tất nhưng chi tiết mà xem thì ngược lại, làm tuổi tác tăng lên vài phần.

Không phải Tư Ninh Ninh không có trái tim, từ khi bước vào ngôi nhà này, cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ.

Cô cho rằng trong mắt Tư Chấn Nam, “đứa con gái” này vẫn còn chiếm một ít phân lượng.

Thậm chí còn hơn rất nhiều so với cặp mẹ con đó.

Chính là hồi tưởng về những ký ức của nguyên chủ cô cảm thấy thực hỗn loạn, làm cô không có cách nào biểu hiện tình cảm với người này được.

Thôi từ từ thích ứng đi.

Tư Ninh Ninh âm thầm an ủi trong lòng, đồng thời nắm chặt từ tiền trong tay.

Cô khẽ nhếch môi gợi lên một nụ cười ngoan ngoãn : "Cảm ơn ngài, con đi ra ngoài trước."

Bước tới cửa, cô lại nhìn về phía Tư Chấn Nam: "Nếu con thấy đồ vật thích hợp có thể mua trở về cùng mọi người chia sẻ sao?"

“Đương nhiên là có thể.” Tư Chấn Nam tháo kính ra, dùng góc quần áo lau kinh, nụ cười trên mặt sáng ngời như ánh đèn: “Ninh Ninh nhà chúng ta thật hiểu chuyện, dì Ngô, em gái con đều sẽ cao hứng."

Cao hứng?

Cao hứng không đến mức đâu, đến lúc đó biết Tư Ninh Ninh tiêu tiền của Tư Chấn Nam chỉ sợ tức giận đến ngất đi.

Con ngươi của Tư Ninh Ninh khẽ đung đưa, ngượng ngùng "tạm biệt" rồi xoay người đi ra sân.

Nụ cười của Tư Chấn Nam chậm rãi bình tĩnh trở lại, đeo mắt kính đứng ở cửa phòng khách một lúc, toàn thân không còn vui vẻ đâu nữa, cả người cô đơn đi ...

Đứa nhỏ này……

Từ lúc trở về bây giờ vẫn không gọi hắn một tiếng ba.

Là trách chuyện xuống nông thôn sao?

Ai …

Lối sống Bắc Kinh thập niên 1970 còn rất thô sơ và bảo thủ, nhà vệ sinh là nhà vệ sinh công cộng, chỗ giặt giũ chen chúc trong ngõ hẹp, ba bốn người ngồi cạnh nhau giặt giũ, trò chuyện rôm rả.

"Là con gái lớn lão Tư trở về a?"

“À, vâng.” Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu, vén gấu áo khoác quân đội lên, cẩn thận bước qua mấy thím hàng xóm đang giặt quần áo.

Bác gái hàng xóm ánh mắt tươi cười nhìn Tư Ninh Ninh: "Nghe dì cháu bảo cháu đi xuống nông thôn ở Phương Nam, sao con gái, là phương nam tốt hay là phương bắc tốt?"

“Mỗi nơi đều có cái tốt riêng, đi không muốn trở về, về lại rồi không muốn đi." Nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh không hề tắt đi, nói chuyện không hề đắc tội bên nào.

Bác gái hàng xóm bật cười khen cái miệng khéo léo của Tư Ninh Ninh, sau khi Tư Ninh Ninh đi khỏi, bà ấy nhịn không được lẩm bẩm với những người phụ nữ trẻ bên cạnh.

"Đứa nhỏ này mệnh khổ, mẹ mất sớm, ở với mẹ kế, ai ... Nói xem một cô gái xinh đẹp như này, tên nhóc họ Lê kia nghĩ thế nào? Dù sao cũng là con gái Tư gia đứng đắn, chẳng lẽ cảm thấy cưới cái đứa con mẹ kế kia có thể vớt được nhiều chỗ tốt hơn sao?"

Mọi người thở dài, không thể lý giải, vừa thấy Tư Ninh Ninh vẫn chưa đi xa, nhất thời ngượng ngùng cười cười cúi đầu.

Là than thở cũng được, khua môi múa mép cũng được, nhưng không có đạo lý mà nói trước mặt chính chủ.

Tư Ninh Ninh chỉ dừng lại một chút, và ngay sau đó, tiếp tục khôi phục tốc độ đi ra ngoài ngõ nhỏ.

Không cùng bên này thư từ qua lại, gần như quên mất người này.

Thằng nhóc họ Lê trong miệng mấy bác hàng xóm kia, Lê Sóc, là vị hôn phu cũ của nguyên chủ.

Hắn là con trai của bạn cùng lớp kiêm đồng nghiệp của Tư Chấn Nam, cả hai gia đình đều sống ở khu vực này, vì cách nhau không xa nên có thể coi là bạn thanh mai trúc mã với nguyên chủ, cùng nhau lớn lên.

Nói như thế nào nhỉ?

Hừm ...

Lê Sóc coi như thiếu niên tích cách ngạo kiều đi.

Tương tự như Mạc Bắc, nhưng khác với Mạc Bắc, tính tình thiếu gia của hắn càng nặng hơn, thời thời khắc khắc yêu cầu người dỗ dành, điểm này lúc còn nhỏ không rõ ràng, đến khi bước vào trung học thì đặc biệt rõ ràng.

Bởi vì gia đình khá hơn người khác cho nên không ít cô gái sinh ra tâm tư hâm mộ.

Cùng với cái gọi là anh trai tốt, cho dù là thích nguyên chủ, hắn cũng cố chấp không nói ra, mà hắn vẫn luôn chờ đợi nguyên chủ tính cách hướng nội phải thừa nhận thích hắn ...

Quái ấu trĩ.

Tư Ninh Ninh cảm thấy rằng xét về điều kiện gia đình, cuộc hôn nhân này có thể được coi là hoàn mỹ, đến cuối cùng mối quan hệ hai người tan vỡ, ngay lúc đó hiện ra chút manh mối.

Bình Luận (0)
Comment