Editor: Hye Jin
Lúc này thư viện không cung cấp từng cái sọt nhỏ để sách vào đi dạo như đời sau, Tư Ninh Ninh không thể mang được nhiều như vậy, cho nên trước rút sách đặt trên ghế rồi mới đi xem những cuốn sách khác.
Mặc dù bộ truyện Lang Sơn Tráng Sĩ không có nguyên bộ, cô lại tìm được 32 quyển sách giáo dục, không chút suy nghĩ rút khỏi kệ sách, đảo đến cuối cùng xác nhận nội dung rồi đặt ở trên ghế chuẩn bị cùng nhau mua trở về.
Sau khi lang thang vài vòng, cô chọn được một vài cuốn văn xuôi dễ đọc và có nội dung hay, Tư Ninh Ninh mang sách đến quầy thanh toán, đặt một chồng sách cũ lên trên quầy, một cô gái tóc thắt bím nhìn thấy mà ngây cả người:
"Chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước! Mượn đọc yêu cầu hộ khẩu, đồng, đồng chí cô đây là ..."
“Tôi mua, giúp tôi tính tổng cộng bao nhiêu tiền ... à đúng rồi ..." Tư Ninh Ninh ngượng ngùng gãi đầu: "Ra cửa gấp quá không mang cặp sách lại đây, có thể giúp tôi kiếm một cái túi để đựng hay không?"
"Được, vấn đề không lớn, trước để tôi ghi lại thông tin, một lát tìm túi đựng giúp đồng chí."
Cô gái đứng quầy mỉm cười, vừa rồi ngây người thực mau phản ứng lại cẩn thận tiếp nhận sách trong tay Tư Ninh Ninh và bắt đầu mở từng quyển sách ghi lại số ở trang đầu tiên.
Lúc này thư viện không có thiết bị như máy tính, việc đăng ký đều làm thủ công nên thời gian không được nhanh như vậy.
Trong khi Tư Ninh Ninh đang đợi ở một bên, cô gái trẻ mỉm cười nhìn cô: "Những cuốn sách này kỳ thực thích hợp với mượn đọc hơn, tiền đặt cọc 2 đồng, tiền thuê chỉ 1 xu một ngày."
Tư Ninh Ninh mỉm cười gật đầu, không cố ý che giấu thân phận mà trực tiếp thổ lộ: "Tôi là thanh niên trí thức xuống nông thôn, lần này về thành thăm người thân ... Ở nông thôn trẻ con khó khăn quá, chưa từng đi ra ngoài, không có lạc thú gì nên tôi nghĩ mua chút sách, truyện tranh mang sang để bọn trẻ có thể xem một chút thế giới bên ngoài."
“Đồng chí là thanh niên trí thức." Cô gái trẻ tuổi che miệng kinh ngạc, một lúc sau mới luống cuống tay chân đăng ký: "Anh trai tôi cũng là thanh niên trí thức, cũng vừa mới trở về ... Anh ấy tính tình không tốt, trở về cái gì cũng không nói, hơn nữa nha, tôi thấy anh ấy tư tưởng giác ngộ không cao như đồng chí!"
Tư Ninh Ninh cong môi cười: "Ở nông thôn hoàn cảnh không so được như trong thành, thanh niên trí thức chịu không ít áp lực. Trở về tạm thời được nghỉ ngơi mấy ngày, không muốn nói chuyện cũng có thể lý giải."
“Việc nào ra việc đó, ít nhất trong mắt tôi, cô là hơn hắn." Cô gái trẻ nhún vai, ghi lại cuốn cuối cùng, đem toàn bộ xếp chồng lên nhau, hướng Tư Ninh Ninh giơ ngón tay cái: "Chúng ta đều gia con của đại gia đình, người giác ngộ cao như cô không nhiều lắm, tôi phải hướng cô học tập!"
"Đúng rồi, tổng cộng tám khối sau, đồng chí kiểm tra một chút!"
Nhìn xem cô gái trẻ tính tiền, không sai Tư Ninh Ninh gật đầu.
Cô gái trẻ bảo cô đợi một lúc rồi ngồi xổm xuống nhìn xung quanh, một lúc sau đứng dậy trong tay là một cái túi da rắn: "Đồng chí xem cái này được không?"
Thư viện không cung cấp túi, túi da rắn này là do nhà xuất bản đưa sách sang để lại, nam đồng chí trực ban hủy đi bạo lực quá nên bên trong rách một vòng, bất quá bên dưới đều là hoàn hảo, đựng sách không thành vấn đề.
Tư Ninh Ninh nhìn ra cái túi có vấn đề, cơ mà tình hình không thể tìm được cái túi khác, đành chấp nhận, cảm ơn một tiếng.
Khi cô đang xếp sách vào trong túi, cô gái trẻ lại ngồi xổm tìm loạn một hồi, sau đó đứng dậy đưa sang một quyển sách: "Cái này đưa cho đồng chí."
Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, mi mắt hơi ấn xuống, bối rối nhìn cô gái.
Cô gái gãi gãi đầu, khuôn mặt xinh đẹp có chút xấu hổ: "Nhà tôi có một danh ngạch xuống nông thôn, vốn dĩ là tôi hoặc là chị cả đi, kết quả thành anh trai tôi đi .... Luôn là tôi không xuống được nông thôn vì quốc gia cống hiến trong lòng cảm thấy tiếc nuối không thôi, sách này của tôi không phải của thư viện, ừm ... tặng cho đồng chí, đồng chí trở lại mang cho bọn nhỏ xem."
“……”
Tư Ninh Ninh im lặng một hồi, suy tư một chút rồi nói: "Thật ra muốn bọn nhỏ đọc sách, đồng chí cũng có thể nhờ anh trai mang đi."
Mỗi người xuống nông thôn không giống nhau, cô xuống nông thôn mang theo những thứ này là đủ rồi.
Vốn dĩ đây là một lời đề nghị tử tế, lại nghe cô gái chậc chậc mấy tiếng, gương mặt cười bỗng nhiên nhăn lại, dẩu miệng lầm bầm: "Vẫn là thôi đi, tôi nói với hắn không thông."
Nói xong, trực tiếp nhét cuốn sách vào trong tay Tư Ninh Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở nụ cười: "Liền đưa cho cô đi, giống nhau."
Cũng chính là ở thời đại này, quần chúng nhân dân trung trinh nhiệt huyết cho nên mới phát sinh chuyện như vậy, nếu là đời sau mà nói ....
Tư Ninh Ninh lắc đầu, không nghĩ thêm.
Cô cho sách vào trong túi, trả tiền đợi tiền thối thì mở miệng hỏi: "Tôi có thể hỏi tên của đồng chí được không?"
"Hả?"
"À ..."
"Chờ năm sau tôi trở về nói với bọn nhỏ ở đây có một chị gái tên ... tài trợ sách cho bọn họ."
Cô gái trẻ lập tức hiểu ra, đôi mắt trong veo cong lên thành nụ cười rạng rỡ: "Tôi tên Hồng Kỳ, Mạc Hồng Kỳ."
"Được rồi."
Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng đáp lại. Trong lòng suy nghĩ, cô luôn cảm thấy họ Mạc là một họ tương đối hiếm, cơ mà nó có vẻ khá phổ biến ở Bắc Kinh nhỉ?
Mạc Bắc cũng họ Mạc.
Sau khi rời khỏi thư viện, Tư Ninh Ninh tìm một nhà vệ sinh công cộng gần đó, mục đích không phải để đi vệ sinh mà là để giấu đồ vào trong không gian.
Có lẽ là do thời tiết quá lạnh, đường phố không có nhiều người, nhà vệ sinh công cộng cũng vậy nên hành động cũng thuận lợi vô cùng.
Có chút đói bụng, nhìn thoáng đồng hồ thời gian đã là 3h chiều, giờ bắt xe buýt về nhà cũng mới 5h, chưa đến giờ ăn cơm chiều.
Không khí gia đình giả tạo khiến Tư Ninh Ninh cảm thấy không thoải mái, vì vậy cô tạm thời từ bỏ ý định về nhà.
Lang thang dọc con đường, đi được khoảng mười phút, Tư Ninh Ninh chợt ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng, thăm dò đánh giá, thấy ven đường trong ngõ nhỏ có một thẻ bài không chú ý không thể rõ ràng được, ghi là bán khoai nướng, 8 xu một củ.
Không cần nghĩ ngợi gì nữa, Tư Ninh Ninh bước tới và mua một củ khoai lang nướng với giá tám xu, cẩn thận lột sạch vỏ bằng cái bọc bên ngoài, đang nóng hổi cắn một ngụm, khoai lang đỏ, ngọt ngây tràn ngập khoang miệng.
Tư Ninh Ninh khó kìm lòng nổi ngẩng đầu thỏa mãn một hơi.
Ngẩng đầu, dường như phát hiện lục địa mới, cô đi tới đi lui đánh giá cái ngõ nhỏ này.
Nhanh chóng cân nhắc một hồi, sau đó mới dám xác định dưới chân đang đứng đây là thị trường đồ cổ tương lai, lừng lẫy nổi danh Phan Gia Viên.