Ba cô gái cùng nhau dừng lại, chờ đợi phần sau.
“Đó là vấn đề vệ sinh.” Vẻ mặt Tư Ninh Ninh cực kỳ nghiêm túc: “Môi trường bẩn thỉu rất dễ sinh sôi vi khuẩn. Vi khuẩn có thể sinh bệnh. Vì sức khỏe của mọi người, môi trường sống phải được giữ sạch sẽ."
Tưởng Nguyệt trừng mắt: "Làm ra vẻ."
Tư Ninh Ninh chẳng thèm khách khí lia đôi mắt hình viên đạn sang: "Không riêng gì chúng ta... Phòng vệ sinh, vệ sinh các nhân cũng cần chú ý. Trời nắng nóng, cho dù không có điều kiện tắm rửa mỗi ngày thì cũng phải lau người mỗi ngày, rửa mặt rửa chân."
Vệ sinh cá nhân không đạt tiêu chuẩn quả thực sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, và Tư Ninh Ninh thực sự không muốn có mùi lạ trong phòng.
Sợ bọn họ không coi trọng đến vấn đề này, cô nói thêm: "Tốt xấu chúng ta đều là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, con trai lôi thôi lếch thếch chúng ta quản không được nhưng mà con gái, không chú ý vệ sinh sẽ có mùi, gặp ai cũng bốc mùi, cậu không thấy xấu hổ à?"
Tưởng Nguyệt đỏ mặt, vặn vẹo cổ xấu hổ giải thích: "Cậu mắc mới gì trừng mắt to như hạt châu nhìn tớ. Tớ, tớ lại chưa nói tớ không tắm."
“Vậy thì được.” Tư Ninh Ninh vừa lòng nâng cằm, đứng dậy đi vào phòng: “Không có chuyện gì nữa, chúng ta kết thúc ở đây."
Tưởng Nguyệt bất mãn bĩu môi.
Tống Tiểu Vân đem gia vị sắp xếp vào trong bếp, khoác tay Tưởng Nguyệt đi vào phòng: "Được rồi Tưởng Nguyệt, tớ cảm thấy Ninh Ninh nói rất có đạo lý."
Từ Thục Hoa đi theo phía sau, cười cười đi vào phòng: "Tớ nói này, bên nam thanh niên trí thức có đồng chí Mạc có thể đảm đương, bên chúng ta có Ninh Ninh suy xét mọi chuyện chu đáo."
Tưởng Nguyệt muốn phản bác vài câu, nhưng nghĩ đến những gì Tư Ninh Ninh nói trên bàn ăn vừa rồi, không phục cũng phải phục.
Từ Thục Hoa nói đúng, đầu óc Tư Ninh Ninh đúng là rất nhạy.
Nếu không, họ thực sự phải chịu thiệt, tổn thất công điểm còn không nói còn chưa chắc có thể chịu nổi.
Nghĩ đến đó, Tưởng Nguyệt liếc xéo Tư Ninh Ninh, đối diện Tư Ninh Ninh cũng lia mắt đánh giá sang bên này.
Tưởng Nguyệt nhanh chóng bĩu môi trợn mắt, quay lưng lại che giấu vẻ hoảng sợ.
"Được rồi Thục Hoa, cậu đừng nói nữa, thật là muốn tìm cái lỗ để chui vào luôn á."
Dù là khen thiệt tình hay giả ý, nghe nhiều cũng sẽ gây nhàm chán, người ngoài nghe có khi sinh ra ý tưởng gì đó không lành.
Tống Tiểu Vân ngồi ở mép giường đung đưa chân: "Tớ cũng nghĩ Thục Hoa nói đúng."
Tưởng Nguyệt nằm ở bên giường, không lên tiếng, trong lòng lại nói: Cũng không phải là đúng, là có chút đạo lý đi.
Nhận thấy tâm cảnh biến hóa, Tưởng Nguyệt bực bội.
Nện vào khe nứt của bức tường, trong lòng thầm phẫn nộ phi phi phi! Cô ta là con cái nhà tư bản, vừa thấy là cái đồ tâm cơ, suy nghĩ thấu đáo suy cho cùng chỉ là vì bản thân mình!
Đúng! Chính là như vậy.
Thở phào ra một hơi, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Đằng này, Tư Ninh Ninh xấu hổ đến mức đơn giản không nói gì, đứng dậy bước đi: "Các cậu ngâm hạt cao lương nha, buổi tối tớ nấu cơm, tớ có chút chuyện muốn vào trong đội sản xuất một chút."
Chủ động tiếp quản công việc nấu nướng, một mặt không muốn ăn măng khô cằn, mặt khác cũng không muốn lãng phí nấm báo mưa mới hái được.
Chào hỏi xong, Tư Ninh Ninh cất tập sách lại, ra cửa kêu Lý Lăng Nguyên trả lại cây bút, đi về phía đội sản xuất.