Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 61 - Chương 61: Trù Tính Cho Tương Lai

Chương 61: Trù Tính Cho Tương Lai Chương 61: Trù Tính Cho Tương Lai

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghĩ rất rõ ràng ở Bắc Kinh kia là nhà của nguyên chủ không phải là "nhà" của cô.

Tương lai không có điều bất ngờ gì xảy ra thì cô sẽ ở chỗ thanh niên trí thức này một thời gian không hề ngắn, như vậy có thể coi nơi đây là nhà tạm thời của cô đi.

Mà đã gọi là nhà thì nên có bộ dạng của một tổ ấm.

Tư Ninh Ninh đi đến nhà của đội trưởng sản xuất, La Quốc Khánh giữa trưa đã tới, Triệu Hoành Binh ở nhà tiếp đãi.

Ngay khi La Quốc Khánh rời đi, Triệu Hoành Binh chân trước mới đi xuống ruộng chỉ còn mỗi Trần Liên Mễ ở nhà, ngồi xổm trong sân rửa bát bên giếng.

Buổi sáng mới gặp, Trần Liên Mễ đối với Tư Ninh Ninh không có phản kháng rõ ràng, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Làm sao vậy? Có chuyện gì"

“Thím.” Tư Ninh Ninh cắn môi dưới cười, vẻ mặt hiền lành vô tội, xắn tay áo ngồi xổm xuống hỗ trợ rửa chén: "Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là cháu muốn hỏi thím, xã viên trong nhà đều có nuôi gà, bên thanh niên trí thức bọn cháu có thể nuôi gà được không?"

Trần Liên Mễ chìm vào trầm tư.

Phản ứng đầu tiên là không cự tuyệt, Tư Ninh Ninh biết sự có thể thành, chớp chớp mắt lại nói: "Bọn cháu mới tới đây, lạ nước lạ cái một phần, ai cũng mong muốn có thể sớm hòa nhập. Về sau xuống đất làm việc có thể tranh công điểm đổi lương thực, chỉ là không có đồ ăn... Nếu có thể nuôi gà, khai khẩn đất trồng vài luống rau thì quá tốt."

Trần Liên Mễ “hả” một tiếng, băn khoăn khó xử: “Chuyện nuôi gà thì có thể, nhưng nuôi không được nhiều. Xã viên mỗi hộ gia đình chỉ có thể nuôi ba con, thanh niên trí thức người tuy nhiều nhưng ở chung một mái hiên, phân ra bên nam bên nữ thì nhiều nhất tính được hai hộ, nuôi được sáu con."

"Về phần đất trồng rau thím sợ không thành."

Đồng ruộng, đất đai đều thuộc sở hữu của nhà nước, phân bổ đất cho mỗi hộ gia đình cất nhà, có khoảng nhỏ trồng rau đã không tồi rồi.

Đất đã dùng hết để trồng trọt, mỗi năm cung không đủ cho già trẻ ăn no, cứ như vậy có chỗ nào dư mà cấp cho thanh niên trí thức.

Cho dù có cũng không ai nguyện ý.

Tư Ninh Ninh không muốn làm khó xử mọi người, nhưng cô vẫn muốn tranh thủ chút gì đó: "Thím ơi, cháu không phải yêu cầu đội trưởng cấp một ít đất cho bọn cháu, mà ý tứ cháu là.... Chính là chỗ căn nhà bên thanh niên trí thức bọn cháu ở, trước cửa có một khoảng đất trống không làm gì.... Cho nên cháu nghĩ đến đây hỏi thím, bọn cháu có thể khai hoang khoảng đất nhỏ đó trồng rau được hay không?"

Đôi mày cau có của Trần Liên Mễ hơi buông ra: "Chuyện này hẳn cũng được thôi, nhưng thím không nói chính xác cho cháu biết được, chờ buổi tối thím hỏi ba Tam Nha, đến khi có tin chính xác, thím với với cháu, ha."

Đôi mắt nai tơ của Tư Ninh Ninh lóe lên vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười tươi như hoa: "Vậy cháu cảm ơn thím!"

Nói xong, lại ngượng ngùng mở miệng: "Về chuyện gà con cháu muốn nhờ thím hỗ trợ, à không không là bọn cháu, thanh niên trí thức bọn cháu muốn nuôi sáu con, nhờ thím bắt giúp."

Tư Ninh Ninh gương mặt ngoan ngoan, nói chuyện là biết là người biết cách sống, Trần Liên Mễ lại sinh thêm hảo cảm vài phần, gật đầu hiền lành: "Được rồi, chuyện này thím sẽ giúp, khi nào có tin thím sẽ báo cho cháu."

“Cảm ơn thím."

Vừa vặn bát đũa đều đã rửa sạch, Trần Liên Mễ xua tay: "Ngày mai bắt đầu làm việc rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, xem cháu đi tay áo đã ướt rồi.

Tay áo của Tư Ninh Ninh là ống tay bó từ trên loe xuống dưới, vừa rồi xắn không chặt làm nó bung ra ướt một mảng to.

Cười cười tỏ vẻ không sao, sự tình xong xuôi Tư Ninh Ninh biết Trần Liên Mễ còn xuống đất làm việc, ở thêm cũng vô dụng, bước chân vui vẻ nhảy nhót đi về nhà thanh niên trí thức, cùng mọi người chia sẻ tin tức.

Bình Luận (0)
Comment