Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67: Thanh Niên Trí Thức Mạc, Cậu Lại Đây

Chương 67: Thanh Niên Trí Thức Mạc, Cậu Lại Đây Chương 67: Thanh Niên Trí Thức Mạc, Cậu Lại Đây

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh rất đẹp, đôi mắt mắt nai con trong veo, tràn đầy sự quan tâm, Mạc Bắc dừng chân nửa nhịp, trong đầu thoáng qua một ý tưởng.

Còn chưa bắt lấy được ý tưởng thì trên mặt dính phải cái gì đó, lập tức định thần lại.

Đưa tay lau qua loa: "Không có việc gì?"

"Hả?"

“Là tơ nhện.”

Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, nhìn ngơ ngơ sau đó mới hiểu ý bật cười ra tiếng cười giòn tan.

"Thanh niên trí thức Tư, cậu đang cười cái gì đó?"

Lý Lăng Nguyên quay đầu lại nhìn, thấy Tư Ninh Ninh và Mạc Bắc sóng vai đi bên nhau, khóe miệng nhếch lên, tỏ vẻ hiểu ý.

Mạc Bắc trừng mắt, Lý Lăng Nguyên lập tức hoàn hồn, quay đầu, thu liễm ý cười, giả vờ nghiêm túc đi đường.

Tư Ninh Ninh không để ý đến biểu hiện vi diệu của Lý Lăng Nguyên: "Không có việc gì."

Chậm lại bước chân, thành thật đi theo sau lưng Mạc Bắc.

Nông thôn chính là như vậy, chim bay, cá lội, rắn, côn trùng, chuột, kiến nhiều hơn thành thị nhiều, sáng sớm đi trên đường cũng coi như là một chuyện "đặc sắc."

Mạc Bắc là người cao nhất trong nhóm họ, tơ nhện ở chỗ thấp thì đã bị Triệu Hoành Binh phủi phủi rồi, còn chỗ trên cao thì ưu tiên cho thanh niên vóc dáng cao lớn này.

Thật là thảm.

Mặc dù đồng tình với Mạc Bắc, nhưng nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh vẫn không ngừng tắt.

Thực sự là thảm thiệt mà, ha ha ha..........

Khóe miệng Tư Ninh Ninh cong lên gần đến mang tai, vui vẻ đến mức không để ý người trước mắt đứng khựng lại, "bụp" một cái đâm sầm vào cái lưng thẳng tắp của Mạc Bắc.

"A a a——"

Che mũi, lùi lại hai bước, Tư Ninh Ninh nheo mắt lại, đáy mắt ửng đỏ, Mạc Bắc nhìn sang thì cô chột dạ chuyển tầm mắt đi hướng khác.

Không đau nhiều, chỉ hơi nhức ở sống mũi.

Tư Ninh Ninh xoa mũi, chống tay lên đầu gối.

Đã đến nơi rồi, ruộng lúa ở bên trái, địa hình thấp hơn mặt đường, Triệu Hoành Binh đã băng qua mương, đứng trên bờ ruộng.

"Nam thanh niên phụ trách bên này, nữ thanh niên trí thức sang kia đi."

Bàn tay to chỉ sang bên kia: "Có một số đồng chí nữ nữa phụ trách cắt lúa, nhưng buổi sáng đi bó mạ, chiều mới lại đây."

Bó mạ……

Hẳn là đã đi an bài công việc cho nhóm Từ Thục Hoa.

Tư Ninh Ninh trong lòng đại khái sáng tỏ.

Triệu Hoành Binh sau khi giải thích xong, quay người lại nhìn những người phía sau: "Đã biết làm sao trở về chưa?"

"Vâng, bọn cháu đã nhớ rõ rồi."

Triệu Hoành Binh kêu một tiếng “ừm”, xoa xoa cái đầu muối tiêu: "Vào công, xuống công đều có thổi còi báo hiệu, hiện tại chưa đến thời gian nóng nhất, giữa trưa nghĩ ăn cơm 1 tiếng rưỡi. Mọi người nghe theo tiếng còi hiệu lệnh, không còn gì khác, làm việc đi."

Triệu Hoành Binh mượn cỏ dại bò lên đường, nhóm thanh niên trí thức nhanh chóng nhảy vào ruộng, nói làm việc liền làm ngay không nhiều lớn.

Chỉ còn mỗi Tư Ninh Ninh vẫn đứng trên đường, bước một bước sang trái, mỗi bước đi mỗi bước khó.

Khoảng cách giữa đường đi và bờ ruộng đại khái khoảng 1m, chênh lệch độ sâu khoảng 60 cm, cỏ dại nhiều, cô không thể phân biệt được chỗ nào là mương nước hay bờ ruộng, loay hoay chẳng biết phải làm sao.

Tư Ninh Ninh đã cố gắng nhiều lần, nhưng không đủ dũng khí để nhảy xuống.

Triệu Hoành Binh thu hết vào trong mắt, gãi đầu.

Thật là đau đầu.

Những người khác đã đi hết, Mạc Bắc là gần nhất, Triệu Hoàng Binh cao giọng hô: "Cái kia thanh niên trí thức Mạc, cậu chờ chút, lại đây."

Mạc Bắc quay đầu lại, cùng lúc đó, Tư Ninh Ninh cũng ngẩng đầu lên.

Cả hai người họ dường như hiểu ý đồ của Triệu Hoành Binh, bốn mắt nhìn nhau.

Bình Luận (0)
Comment