Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 68 - Chương 68: Vất Vả

Chương 68: Vất Vả Chương 68: Vất Vả

Editor: Hye Jin

Bốn mắt nhìn nhau, Mạc Bắc biểu tình nhàn nhạt, Tư Ninh Ninh phình phình quai hàm, quẫn bách dịch tầm mắt đi.

Còn chưa có bắt đầu làm việc đã kéo chân sau, cô đúng là nhân tài….

Ấn Triệu Hoành Binh ý tứ, Mạc Bắc sau này lùi một bước, cánh tay dài duỗi ra, tùy thời tiếp được Tư Ninh Ninh..

Mà Tư Ninh Ninh, dưới sự chỉ đạo, thúc giục của Triệu Hoành Binh nhắm mắt nhảy……

Thân thể đạt tới độ cao thì rời xuống, vị trí ngay chỗ con mương, Tư Ninh Ninh trợn tròn mắt, hoảng loạn.

“!”

Cách bờ ruộng còn một khoảng lớn!

Tư Ninh Ninh đôi tay lộn xộn y như chèo thuyền, muốn bám lấy cái gì đó thoát ly tình trạng quẫn bách, nhưng đang bay trên không, có cái gì cho cô bám vào?

Đúng ngay thời điểm hoảng loạn, một con bàn tay to bắt lấy cái tay của cô, kéo cô sang một bên.

Cho đến hai chân dẫm lên ruộng, tim của Tư Ninh Ninh còn đang đập “thình thịch”.

Triệu Hoành Binh xua xua tay, bảo cho bọn họ làm việc cho tốt, sau đó rời đi.

Mạc Bắc trước sau như một bộ dạng cao lãnh, Tư Ninh Ninh đứng vững xong thì người đã xoay lưng đến mảnh ruộng mình phụ trách.

Tư Ninh Ninh run chân đứng một lúc lâu, nghiêng đầu về phía Mạc Bắc: “Cảm ơn cậu.”

Nói xong cô cũng quay người đi.

Trong tình huống bình thường, một thanh niên trai tráng có thể cắt được tám phần công điểm trong một ngày. Thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn, chưa bao giờ làm công việc đồng án, vì vậy Triệu Hoành Binh nới lỏng một chút.

Nam thanh niên phần 6 công điểm, Tư Ninh Ninh chịu trách nhiệm làm mảnh ruộng 2 điểm, tương đương giảm gần một nửa công điểm để làm quen trước.

Đây đã là cố gắng giảm bớt rất nhiều rồi, Tư Ninh Ninh quyết tâm hoàn thành tốt công việc, nghe thì có vẻ không nhiều lắm. Đổi thành hình vuông, chắc là gần 200 mét vuông.

Không tính quá lớn……

Đi đến chỗ ruộng mình mình phụ trách, Tư Ninh Ninh nhấp môi nhìn chung quanh, gần nhất chỉ có mấy thanh niên trí thức, cách bên này đại khái tầm 100m, nhìn từ xa thân ảnh nam thanh niên trí thức chỉ cỡ ngón tay cái.

Thu hồi ánh mắt ngồi xổm xuống, nhờ lúa mạch che lắp, Tư Ninh Ninh lấy ra một cái lưỡi liềm mới tinh cùng đôi bao tay.

Buổi sáng ra cửa Tư Ninh Ninh đã dán băng dán chỗ lòng bàn tay bị phồng rộp, giờ mang theo bao tay, lưỡi liềm cũ tạm thời thu vào không gian, cô cầm lưỡi liềm mới bắt đầu làm việc.

Cô từng làm qua việc nhà nông, nhổ đậu phộng, đào khoai lang, cắt lúa, bẻ bắp, đều từng làm qua.

Trong đó một phần học bà ngoại, một phần thời điểm cô về chơi với bà ngoại cùng bạn nhỏ trong trấn chơi đùa học được.

Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, trồng trọt cũng là như vậy, Tư Ninh Ninh tuy rằng không tinh thông, thế nhưng mỗi thứ cô đều biết một ít.

Chỉ là thân thể này chưa từng trải qua việc nhà nông, tối hôm qua trong không gian làm việc đã thấm mệt rồi. Cắt lúa thì phải đứng lên ngồi xuống cả thắt lưng và đùi vô cùng mỏi.

Tư Ninh Ninh chịu đựng thân thể không khỏe, chờ khi thích ứng được thì nắng đã lên đỉnh đầu, da đầu bị phơi đến nóng ran, tay phải vẫn luôn nắm lưỡi liềm, băng dán cạ cạ vào bao tay, vô cùng đau.

Phía sau mấy chục mét là một cánh rừng, tiếng ve kêu râm ran làm cô khó chịu bực bội.

Thực là nóng.

Thực quá vất vả.

Rất mệt……

Mồ hôi trên trán chảy như mưa, Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống đất, dùng tay ra sức quạt quạt.

Còn chưa đến tháng sau mà nắng đã gắt vô dùng, liên tục phơi thế này e là phải lột một tầng da.

Cô phải nghĩ cách tìm một cái mũ rơm mới được.

Bình Luận (0)
Comment