Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 69 - Chương 69: Mọi Người, Chật Vật!

Chương 69: Mọi Người, Chật Vật! Chương 69: Mọi Người, Chật Vật!

Editor: Hye Jin

Cô từ trong không gian lấy ra một chai nước uống hai ngụm, giảm bớt mệt mỏi một chút, Tư Ninh Ninh lại đứng dậy đi cắt lúa mì.

Lúa mì bên trên đã mất hết nước, ngả sang màu nâu nhạt, đã chín hoàn toàn, các hạt lúa mì bên dưới kết nối với thân lúa mì có chút màu xanh lam.

Đây là thời điểm tốt nhất để thu hoạch, nếu muộn hơn, hạt va chạm sẽ rơi rụng.

Tư Ninh Ninh tay đeo găng tay, ống quần dùng rơm buộc lại, so sánh với bộ giáp đầy đủ của cô thì bên nam thanh niên trí thức thực thảm hơn nhiều.

Thanh niên khí huyết sôi trào, bị phơi nắng đến bốc khói, cả một đám, xắn tay áo, xắn ống quần tưởng mát mẻ hơn chút, thế nhưng bị rơm rạ chọc chọc vào người, không tạo nên dấu vết gì, hơi ngứa, sờ dính mồ hôi sẽ sót sót.

Vừa đau vừa ngứa, gãi gãi để giảm bớt kết quả càng nghiêm trọng, chỗ đó nổi lên những nốt mụn sưng đỏ lên.

Da của Tống Thư Hãn trắng và mỏng, có lẽ thuộc loại da nhạy cảm, chưa kể ở chân và tay, vùng da cổ không tiếp xúc với lúa mì cũng bắt đầu đỏ lên, nổi lên những mụn đỏ lớn, rất đáng sợ.

Tống Thư Hãn khó chịu không nhịn được, đang nằm dài trên bờ ruộng, Lý Lăng Nguyên lo lắng tiến lên xem xét, một lát sau mới nhụt chí: "Này trời đất ơi, cậu làm sao thế? Nếu không trở về nghỉ ngơi đi."

Tống Thư Hãn cũng muốn thối lui, kết quả nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang cúi đầu cắt lúa mì cách đó 100m, vội đến không ngẩng cả đầu.

"............." Tống Thư Hãn nhất thời không nói nên lời.

Nữ đồng chí có thể kiên trì nếu hắn mà rút lui thì còn mặt mũi sao?

Tống Thư Hãn khoát tay, tháo kính, thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, cuối cùng đeo kính đứng lên: "Không trở về, đã đến đây rồi, ráng thêm một chút liền tan tầm."

Mới nói chuyện được đôi câu thì bên Tư Ninh Ninh cả một tảng lúa mì đã được cắt xong.

Lý Lăng Nguyên cảm thán một câu: "Thanh niên trí thức Tư người đã xinh đẹp mà còn có thể làm việc thật lợi hại."

Nói xong, hắn nhìn sang chỗ khác, lau trán, mồ hôi áng chừng hất một cái là có thể ra nước, Lý Lăng Nguyên lại quay sang nói: "Thanh niên trí thức Mạc cũng có thể làm việc thật lợi hại."

Tống Thư Hãn yếu ớt hỏi: “Cậu có khát không?”

Lý Lăng Nguyên ngẩn ra: "Tớ không, sao thế?"

Lý Lăng Nguyên nói chuyện như hát, Tống Thư Hãn bất lực nhưng không có cách nào nổi giận: "Đừng nói chuyện nữa, mau làm việc đi."

Tống Thư Hãn động tác tay không hề chậm đi: "Buổi chiều càng nóng hơn, hiện tại tranh thủ làm nhiều chút thì chiều có thể bớt đi phần nào."

"Ồ"

Lý Lăng Nguyên lập tức hiểu ra, ngưng mắt nhìn xung quanh, nhảy xuống ruộng lúa mì, luống cuống tay chân gặt lúa mì cho thiệt mau.

Lúa mì chồng chất, thật vất vả mới đến tiếng còi nghỉ trưa, đoàn người lập tức đứng dậy, bám vào cỏ dại quay trở lại lối đi, một lúc cũng không muốn ở lại.

Mạc Bắc đi phía trước, vừa nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu lại nhìn nhìn, Lý Lăng Nguyên ở phía sau, hắn lập tức hiểu ra.

"Thanh niên trí thức Tư, nghỉ làm"

“Đã biết.” Giọng nữ lanh lảnh mơ hồ: “Các cậu đi trước đi! Tớ vòng sang bên này có một cây cầu nhỏ.”

“Được a?” Lý Lăng Nguyên đáp lại, quay đầu lại thấy Mạc Bắc đang nhìn mình chằm chằm, không hiểu, gãi gãi đầu, “Làm sao vậy?”

Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý?

Mạc Bắc thu hồi tầm mắt, đi trở về, cái gì cũng không nói.

Bên kia, Tư Ninh Ninh đi dọc rừng cây bờ ruộng.

Sau rừng cây là ngọn núi lớn, lúc tớicô đã quan sát qua chỗ này, con đường này là hôm qua cô cùng Hoắc Lãng lên núi chặt tre.

Bình Luận (0)
Comment