Editor: Hye Jin
Chỉ cần vào cánh rừng, đi vòng một trăm mét là có thể đến được cây cầu hẹp.
Cô có thể từ chỗ đó trở về.
Khi bước vào bóng cây trong rừng, một làn gió nhẹ lướt qua mặt, Tư Ninh Ninh chậm lại nửa nhịp.
Họ là những người duy nhất làm việc trong khu vực này, giữa trưa không riêng gì thanh niên trí thức, xã viên cũng vội vội vàng vàng trở về ăn cơm nghỉ ngơi, căn bản không có ai đến đây.
Từ đám lá cây cô nhìn mấy đồng chí nam đi thật xa, Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ, xoay người tiến vào trong không gian.
Phía trước cô đã dùng nồi cơm điện nấu canh, nấu xong sẽ chuyển sang chế độ giữ ấm.
Cô tháo bao tay ra, tùy ý rửa tay dưới vòi nước, lấy nấm tre ngâm trong chậu bỏ vào nồi canh rồi ấn nút "nấu canh", tiếp theo lau khô tay, xoay người ngồi vào sô pha trong phòng khách.
Bộ y tế dùng tối hôm qua nằm trên bàn, Tư Ninh Ninh xé miếng băng ra, da ở chỗ đó trắng bệch, chỗ da mọc mụn nước nhầy nhầy ra.
Trời nóng không nên băng bó vết thương thế mà cô phải cầm liềm, không có biện pháp............
Dùng i-ốt để sát trùng, để vết thương hít thở không khí cho đến làm việc buổi chiều.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, cho hết mấy thứ linh tinh bỏ vào hộp y tế, ra ngoài kéo mấy thùng đồ uống, nước khoáng, chất vào trong tủ lạnh trong biệt thự.
Như vậy vẫn chưa đủ, mở thêm vài chai nước khoáng, đổ đầy bốn khuôn đá viên rồi cho vào ngăn đá tầng dưới, mới thở một hơi, nghĩ nghĩ xem có sót cái gì chưa chuẩn bị hay không, phòng bếp truyền đến tiếng "Tích Tích", Ninh Ninh lập tức xoay người đi vào phòng bếp.
Bát muỗng đã chuẩn bị tốt, mở nồi cơm điện ra múc liền hai muỗng sườn, thêm hai muỗng canh, nấm báo mưa lúc này là ngon nhất dĩ nhiên múc luôn vào bát.
Không bỏ sót bất cứ cái gì, toàn bộ cho vào trong chén.
So với mấy bữa canh măng muối, canh nấm báo mưa không dầu, nhiều nước thì món canh nấm báo mưa xương sườn đúng là đồ ăn của thần tiên mà.
Tư Ninh Ninh không phải là tay chặt thịt chuyên nghiệp, sườn đính rất nhiều thịt, cả mỡ lẫn thịt.
Bởi vì thời gian hầm đã lâu, thịt nạc có vị hơi dai, mỡ quyện chung với nước hầm, trung hòa tạo nên mỹ vị.
Cắn một miếng, là muốn cắn thêm miếng thứ hai, đánh chén 5 miếng sườn, uống thêm một bát canh, thêm nấm báo mưa giòn giòn.
Đẩy chiếc bát trống rỗng ra, Tư Ninh Ninh lười biếng thả người trên sô pha, nhìn đèn pha lê trắng trên trần, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
Nhưng không được, cô phải quay về bên nhà thanh niên trí thức.
"Mmmm phiền muốn chết a!"
Lăn lộn vài vòng, Tư Ninh Ninh bĩu môi, cam chịu, đứng dậy, tìm chiếc liềm cũ của đội sản xuất và hộp cơm, bước ra khỏi không gian.
Lúc trước còn cảm thấy ở trong rừng gió thổi rất mát, nhưng ngây người trong không gian đi ra, hơi nóng ập vào mặt.
Khó chịu!
Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu và nhanh chóng đi lại chỗ cây cầu hẹp mà cô đã từng băng qua trước đó.
Rời khỏi rừng, ánh nắng chiếu trực tiếp lên người. Trước mặt trắng xóa.
Không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, Tư Ninh Ninh cảm thấy bây giờ cô giống như ma cà rồng trong phim, ra nắng chút liền không thể chịu nổi.
Đem hộp cơm che đỉnh đầu, Tư Ninh Ninh lon ton chạy về nhà.
Trước bọn họ mâu thuẫn với nhau chuyện nấu hai bữa một lần làm đồ ăn lạnh, ôi thiu. Thế mà mới buổi sáng phơi nắng, trở về, Từ Thục Hoa cầm hộp cơm mọi người đi hâm nóng, lại có người không muốn làm nóng.