Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Cảm Giác Bị "Theo Dõi"

Chương 72: Cảm Giác Bị "theo Dõi" Chương 72: Cảm Giác Bị "theo Dõi"

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh đi phía sau nam thanh niên trí thức, trong lòng động tâm tư.

Khi đến cánh đồng lúa mì để tách khỏi các đồng chí nam, cô đi theo hướng chỗ cây cầu hẹp, đi vào trong rừng, vốn còn muốn lấy rừng cây xe lại đi không gian một chuyến, nhưng trực giác cho cô biết cô cảm thấy có ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.

Cảnh giác quay đầu lại, phía sau không một bóng người.

Nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là không có ai, cảm giác bị theo dõi thập phần mãnh liệt.

Chẳng lẽ là trốn ở góc nào đó trong cánh rừng.

Bất giác, cô nhớ lại cảnh trong cuốn tiểu thuyết nói về một nữ thanh niên trí thức bị lôi vào trong bụi cỏ, cổ họng Tư Ninh Ninh liên tục nuốt nước bọt, không dám ở trong rừng lâu nữa, chạy nhanh ra chỗ ruộng lúa.

Một, hai giờ chiều, mặt trời đã lên cao, Tư Ninh Ninh đang đứng trên ruộng lúa mì, chống tay lên đầu gối thở hổn hển, cảm giác bị theo dõi vẫn như cũ không hề tiêu tán.

Cô ở chỗ sáng, đối phương trong tối, không xác định được đối phương là thiện hay ác, đúng là làm người ta sởn tóc gáy, cảm giác rất tệ.

Tư Ninh Ninh liếc nhìn về hướng nam thanh niên trí thức cách đó khoảng 60m, không xa lắm.

Nếu có chuyện gì xảy ra, cô có thể hét lên, mọi người bên kia có thể kịp thời chạy đến.

Tư Ninh Ninh thoáng yên tâm, bắt đầu bận rộn lên.

Buổi sáng, cô sử dụng liềm mới, rất sắc cho nên chẳng sợ không thạo cắt lúa, tốc độ vẫn được đảm bảo.

Bây giờ mọi người đang nhìn chằm chằm, Tư Ninh Ninh không thể lén tráo đổi liềm mới từ không gian được, chỉ có thể dùng lưỡi liềm cũ của từ đội sản xuất.

Tay không dán băng cá nhân, không đeo găng tay lao động, chỗ phồng rôpk đã lên thịt non cọ sát vào cán liềm thô ráp. Trong vòng nửa giờ, bàn tay đã xuất hiện vết máu rõ ràng.

Nguyên bản là bởi vì cái liềm mà tốc độ giảm xuống đáng kể, hiện tại cộng thêm tay có vấn đề, dùng lực liền đau vô cùng, tốc độ cắt lúa của Tư Ninh Ninh càng ngày càng chậm.

Chống đến buổi chiều tan tầm, đừng nói cắt hết 1/3, cắt cả buổi chiều không bằng được một góc của buổi sáng.

Tư Ninh Ninh cầm ngược cái liềm, dùng cỏ bên bờ ruộng lau lau vết máu, cô không hề nản lòng.

Cô đã cố gắng hết sức.

Nhóm nam thanh niên trí thức đã đi lên đường nhỏ, chuẩn bị trở về, Tư Ninh Ninh lo lắng nhìn xung quanh, mở miệng hét lớn: "Mạc, Mạc Bắc, cậu chờ tớ với! Chờ tớ cùng đi về."

Mạc Bắc đang đứng trên đường, cầm hộp cơm định uống hết ngụm nước cuối cùng, lại nghe thấy giọng nói không được tự nhiên của Tư Ninh Ninh, động tác tay dừng khựng lại.

Tư Ninh Ninh lo lắng lật đật vòng sang bờ ruộng chỗ cánh rừng.

Buổi sáng Mạc Bắc có nghe đồng chí Tư nói bên kia có một cái cầu, không nghĩ nhiều, uống nước ngồi chờ.

Tư Ninh Ninh chạy đến, nghe thấy tiếng hỏi lạnh lùng: "Làm sao vậy?"

“Không, không có việc gì? Chỉ là đi một mình hơi sợ, muốn tìm một người đi cùng.”

Cả một buổi trưa không uống nước, cổ họng hơi khô, còn chạy thêm một đoạn đường, giọng nói Tư Ninh Ninh khàn khàn, nhìn thành thật, không hề có gì giấu giếm.

Còn bởi vì tay trái cầm liềm, tay phải quơ quơ, vết máu tươm đỏ tươi cự kỳ chói mắt, Mạc Bắc liếc mắt một cái liền thấy: "Tay của cậu......"

"À?”

Tư Ninh Ninh mờ mịt chớp mắt, rụt cái tay lại xấu hổ cười cười: "Mới sử dụng liềm nên không quen, đợi thích ứng được thì tốt rồi."

Huhu, hình như cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó.

Ánh mắt của cô liếc nhìn xung quanh, lại không hề phát hiện điều gì bất thường.

Bình Luận (0)
Comment