Editor: Hye Jin
Đối phương tàn hình sao?
Hay là ảo giác của cô.
Cho dù là loại nào, Tư Ninh Ninh cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
Tay Tư Ninh Ninh vô thức kéo kéo vạt áo Mạc Bắc: “Đi về đi, tớ đi đằng trước ha."
Xoay đầu đi một mạch: "Nhanh lên ~ trở về ăn cơm!”
Mạc Bắc nhíu mày, cài nút hộp cơm rồi cùng đi về nhà của thanh niên trí thức.
Đoàn người đi rồi, trong rừng vụt ra một cái thân ảnh be bé.
Cái thân ảnh nhỏ nhìn vết máu dính trên bờ ruộng một hồi, sau đó quay đầu đi về chỗ ruộng lúa.
……
Trở lại nhà kho của đội sản xuất để trả lại nông cụ, Tư Ninh Ninh muốn xem hôm nay có bao nhiêu điểm công việc, sau đó mới được cho biết công điểm ngày hôm trước đến chiều hôm sau mới biết được.
Thông thường, xã viên làm xong thì cán bộ ghi công điểm mang theo tập đi một vòng kiểm tra, xem mức độ hoàn thành công việc đã phân.
Mà phần lớn xã viên muốn tranh thêm công điểm, có người sẽ ở lại tan tầm thật muộn, cho nên cán bộ ghi công điểm sáng sớm hôm sau mới bắt đầu đi thống kê.
Tư Ninh Ninh mỉm cười cảm ơn, đang chuẩn bị đi thì cán bộ ghi công điểm gọi lại: "Này, đồng chí thanh niên trí thức, chờ một chút."
Cán bộ ghi công điểm tên Triệu Hoành Phát, năm nay 42 tuổi, một người đàn ông trung niên cao và gầy, da đen, gọi Tư Ninh Ninh lại không vì lý do gì khác, chính là thấy dấu vết đỏ sậm trên cán lưỡi liềm.
Người nông thôn phần lớn thuần phát, Triệu Hoành Phát ngăn Tư Ninh Ninh lại để xem vết thương trên tay cô, thấy bàn tay máu, mồ hôi lẫn vào, đen đen đỏ đỏ, máu me bê bết. Triệu Hoành Phát hít một hơi, giọng điệu cũng phải thay đổi:
"Ai nha, con gái, tay này con cắt lúa sao biến thành như vậy?"
Tư Ninh Ninh không biết là đang lo lắng hay châm biếm cô nữa, có chút ngượng ngùng thu tay về: "Trước kia cầm bút, giờ cầm liềm.... nên không quen, làm chú chê cười rồi."
Triệu Hoành Phát rít cái ê răng, xua xua tay: "Mấy đứa nhỏ từ thành phố về da dẻ mềm mại, cắt lúa đúng là chịu tội mà...."
Nói rồi, Triệu Hoành Phát nghiêng đầu liếc nhìn nam thanh niên trí thức phía sau Tư Ninh Ninh, tình hình chẳng khá hơn Tư Ninh Ninh bao nhiêu.
"Đội trưởng cũng là, mấy đứa nhỏ mới đến làm sao mà an bài đi cắt lúa chứ."
Đừng nói là con gái, ngày mùa chân chính, cắt lúa việc đó cả thanh niên trai tráng nông thôn cũng phải lột một tầng da mà.
Ở phía sau càng ngày càng nhiều xã viên xếp hàng trả lại nông cụ, khó có thể tiếp tục níu kéo thanh niên trí thức nói chuyện, Triệu Hoành Phát nói: "Đồng chí thanh niên trí thức, trở về nhìn xem trên đường đi có gặp loại cỏ dại, lá hình ngôi sao thì nhổ về, rửa sạch nhai hoặc làm nát đắp lên, có thể cầm máu, đỡ đau nhức ”.
"Vâng, cảm ơn chú."
Sự quan tâm từ những người xa lạ sưởi ấm trái tim Tư Ninh Ninh, môi cong lên và nở nụ cười rạng rỡ, chân thành cảm ơn rồi nhường ra vị trí, đợi ở ngoài cửa.
Sau khi trả lại nông cụ, một nhóm năm người tán gẫu không ngừng trở lại nhà, Tư Ninh Ninh cao hứng bước vào phòng chính, nhưng Mạc Bắc đột nhiên dừng lại.
Chỉ do dự, chần chừ trong một cái chớp mắt, Mạc Bắc xoay người rời đi.
Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn chẳng hiểu thế nào: "Mạc Bắc, cậu làm sao vậy?"
"Làm rơi đồ".
Làn gió thoảng qua truyền đến một giọng nói lạnh lùng, bóng dáng Mạc Bắc đã khuất vào bóng cây bên hông nhà.
"Gì đồ vật? Sao không gọi chúng ta cùng nhau giúp đi kiếm."
"Chắc không có chuyện gì quan trọng đâu, đi thôi, hiện tại tớ vừa mệt vừa đói, ước gì có thể nằm xuống ăn hết một con trâu."
“Nè nhìn cái thân hình gầy guộc của cậu, phơi nắng đã biến thành một thân đỏ lè? Còn có sức mà ăn hết một con trâu á? Trâu húc cho cái là cậu bay rồi ấy chứ."
"Cậu xem thường ai đó?"
……