Editor: Hye Jin
Lý Lăng Nguyên và Tống Thư Hãn giận dỗi tôi đẩy anh anh đẩy tôi trở về căn nhà bên nam thanh niên trí thức, còn bên phòng nữ thanh niên trí thức có tiếng cửa sổ mở, bên trong có người kéo lên.
Cửa sổ giấy căn bản không che được bất cứ thứ gì, "xoẹt" ngay lập tức thay thành một cái áo choàng màu xanh.
"Ninh Ninh, có muốn cùng nhau tắm không? Tớ vừa nấu một nồi nước nóng lớn, thêm nước lạnh nữa đủ cho bốn chúng ta."
“Không cần đâu, tớ ngày mai tắm."
Mấy người túm túm trọng phòng ngủ đã là điểm mấu chốt của cô rồi, cởi sạch tắm rửa gì đó cô không thể tiếp thu được.
“Vậy được rồi!”
Cửa phòng đóng lại, ba cô gái trong phòng đang tắm rửa, Tư Ninh Ninh bưng một chậu nước đến ngồi vào cái bàn trong nhà chính, rửa sạch vết thương, rửa mặt.
Đánh giá xung quanh, định lấy thuốc từ trong không gian ra dùng, kết quả mới lệch đầu ra một bên ánh mắt đụng phải người đang đứng ở cổng.
Tư Ninh Ninh tay run lên, suýt chút nữa hồn rời khỏi xác rồi, giật cả mình à.
Cũng may là đầu óc còn tỉnh táo, nếu không sẽ bị tóm ngay tại chỗ.
“…… Có việc sao?”
Tư Ninh Ninh cắn nhẹ đầu lưỡi, giả vờ bình tĩnh.
Mạc Bắc khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Nhưng lần này có chút khác trước, không phải là quay đầu bỏ đi, người bước tới chỗ Tư Ninh Ninh hai bước, ném một đống đồ vật trước mặt Tư Ninh Ninh.
Là cỏ được buộc thành từng kiện nhỏ.
Thảo Diệp một nhánh có bảy tám lá, hợp lại tầm một cái móng tay, hình dạng như hình ngôi sao.
Lời nói của cán bộ ghi công điểm còn văng vẳng bên tai, Tư Ninh Ninh còn có cái gì mà không hiểu nữa chứ?
Mạc Bắc đã xoay người ở cửa, Tư Ninh Ninh đứng vội dậy: "Cảm ơn."
Âm thanh thật nhẹ, rất chân thành.
Mạc Bắc bước chân hơi dần lại, tựa như có chút chần chờ, một lát sau mới mở miệng: "Không cần."
Hắn chỉ hy vọng không có người kéo chân sau, ảnh hướng nội bộ đoàn kết của nhóm thanh niên trí thức.
Chỉ thế mà thôi.
Bóng dáng Mạc Bắc biến mất ở cổng, Tư Ninh Ninh sững sờ một hồi, bất giác cười...
Thì ra là người mặt lạnh tâm nóng...
Hình như cũng không có làm người ta quá chán ghét h.
Tư Ninh Ninh dũ dũ thảo dược ra, ngắt ra một phần rửa sạch sẽ, do dự chút mới nhét vào miệng.
Vị đắng nhàn nhạt tràn ngập trong miệng, Tư Ninh Ninh cau mày nhai nuốt, sau đó nhổ vào lòng bàn tay, đẩy đẩy sang chỗ vết thương.
Màu xanh đậm còn dư âm trong khoang miệng, nói thật là có chút ghê tởm, nhưng vết thương thật sự cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Cũng là lỗi của cô, cô không chuẩn bị tốt, mặc dù trong không gian có rất nhiều thuốc, đủ loại thuốc uống, thuốc xịt, miếng dán, nhưng chỉ thiếu thuốc điều trị ngoại thương.
Bằng không, cô đã dùng 800 năm trước rồi.
Cơm tối buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, bởi vì ba cô gái đang tắm, đám thanh niên trí thức không có mặt mũi lại đây, sau lại hét to bảo bọn họ đến ăn cơm, bọn họ vội vàng chạy tới no rồi rời đi.
Buổi sáng Tư Ninh Ninh ăn khoai tây đã được hấp chín, Từ Thục Hoa giúp cô cho vào nồi đun lên, lúc này đang hấp nóng hổi, cô cẩn thận lột vỏ, cái miệng nhỏ ăn từng miếng từng miếng nhỏ.
Một mặt là vì nó nóng, nguyên nhân lớn hơn, nó không ngon, chẳng có tư vị gì.
Mọi người ăn trong im lặng, bầu không khí trong phòng trầm trầm.
Tư Ninh Ninh đang ăn khoai tây, tùy tiện bắt chuyện: "Các cậu hôm nay thế nào? Nhổ mạ thế nào?"
"Không tốt, buổi sáng đại khái nhổ mạ khoảng hai tiếng, sau đó giúp đỡ đi cấy mạ."