Editor: Hye Jin
Từ Thục Hoa ăn khoai tây mắc nghẹn trợn trắng cả mặt, vội vàng ra lu nước múc một gáo nước.
Cầm hộp cơm "ừng ực ừng ực", sau đó mới bước ra ngoài: "Nói là hỗ trợ cấy mạ, kỳ thật là đứng bên cạnh nhìn."
"Vừa bước chân vào ruộng, thím trong đội đã bắt đầu đuổi người, thím đó nói bọn tớ vừa tới không biết làm, ở bên cạnh đứng xem nhìn khi nào biết rồi mới cho làm."
Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, cô có thể lý giải.
Cấy lúa khác với cắt lúa, nhiều nhất là lúa cắt chậm hoặc cắt lúa ngắn dài không đều, ảnh hưởng bó thành bó thôi.
Nhưng mạ là cây con, nếu cắm không chính xác, rất có khả năng giảm sản lượng, thậm chí không thể thu hoạch được.
Thận trọng cũng phải chuyện nên làm.
"Từ từ đi, hôm nay ngươi xem lâu như vậy, ngày mai có thể chính thức bắt đầu công việc."
Từ Thục Hoa heo héo gật đầu.
Tống Tiểu Vân thở dài, vẻ mặt phiền muộn: "Lúc ấy nên cùng cậu đi cắt lúa, bọn tớ một ngày đi làm tuy không làm việc gì nhưng ngốc ở đằng kia nhìn, nắng không nói còn có người quét tới quét lui cứ nhìn nhìn, thật kỳ quái."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn kỹ xung quanh, yếu ớt cúi đầu nói: "Tớ muốn về nhà."
Tống Tiểu Vân giọng nói yếu ớt, nhưng một câu nói trúng tim mọi người, tiếng va chạm của hộp cơm trong phòng lập tức im bặt.
Động tác ăn khoai tay của Từ Ninh Ninh cũng dừng lại.
......Muốn trở về nhà sao.
Việc này không phải trò chơi, nói đến là đến đi là có thể đi.
Tư Ninh Ninh không nói lời nào, nhưng khóe mắt cô chú ý Từ Thục Hoa đang siết chặt củ khoai tây trong tay.
Ngẫm lại mà xem, dù có kiên trì đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi việc buồn và nhớ nhà cách xa vạn dặm.
Căn phòng yên lặng đến kỳ lạ, chính lúc này, Tưởng Nguyệt, người đang im lặng ăn cơm từ khi bắt đầu, đột nhiên lên tiếng.
"Trở về, trở về nhất định sẽ tốt sao?"
Tư Ninh Ninh nghiêng đầu, Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa cũng nhìn nghiêng về Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt có vẻ ngoài bình thường, nhưng làn da thật trắng, ở bên ngoài phơi một ngày cũng không thấy da dẻ có cái gì biến hóa, nhưng nhìn kỹ có thể nhìn thấy bên sườn mặt có chút bong tróc.
Bị cháy nắng.
Mặc dù vậy, biểu hiện của cậu ấy lại vô cùng bình đạm, so sánh với lúc nhắm vào Tư Ninh Ninh giống y như đổi thành người khác.
"Trở về một gia đình bốn, năm, thậm chí sáu bảy người túm tụm trong căn phòng nhỏ, ngày ngày anh chị em giành nhau một bộ quần áo, một cái giường, đồ ăn vĩnh viễn là cháo loãng.........." Tưởng Nguyệt rũ mắt xuống, cắn thật mạnh một ngụm khoai tây, cố gắng kiềm chế xúc động: "Cho nên, trở về có cái gì tốt."
Đồng tử của Tư Ninh Ninh khẽ nhấp nháy, nhận thức và ấn tượng của cô về Tưởng Nguyệt đã thay đổi một cách vi diệu.
Cô cho rằng Tưởng Nguyệt là một điển hình của loại người chê nghèo yêu giàu, không nhận ra người tốt, qua cuộc nói chuyện hôm nay, có lẽ Tưởng Nguyệt có chuyện xưa.
Tống Tiểu Vân khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì, vùi đầu vào một góc không ai có thể nhìn thấy, nước mắt lưng tròng.
Những gì Tưởng Nguyệt nói là đúng.
Quay lại cũng không tốt, là con gái, bố mẹ sẽ luôn chiều chuộng hai đứa em trai của cô mà thôi.
Bầu không khí vốn đã bế tắc, lại truyền ra tiếng sụt sịt, trong nháy mắt ba cô gái bên cạnh Tư Ninh Ninh lần lượt khịt mũi.
Tư Ninh Ninh im lặng một hồi, cuối cùng dẫn đầu vỗ bàn, cưỡng ép chuyển đề tài: "Này, các cậu hôm nay làm việc không nghe được chuyện bát quái gì sao?"
Tống Tiểu Vân hít hít, nước mắt lưng tròng: "Chuyện bát quái gì?"