Editor: Hye Jin
“Chính là, ừm, mấy tin tức nhỏ gì đó, Cái kia đội trưởng đội bảo an, nhà đó họ Trần, vì sao anh ấy lại họ Hoắc nhỉ?"
Tiểu nhân trong lòng của Tư Ninh Ninh âm thầm quỳ xuống, chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật", thực sự xin lỗi đồng chí Hoắc Lãng, đã trế thế này vẫn làm phiền đồng chí làm vai chính một chút.
Không thiếu người thích nghe chuyện bát quái, đặc biệt là phụ nữ.
Ba người trên bàn lập tức dời đi sự chú ý, bắt đầu mơ màng suy đoán: "Con nuôi?"
“Ở rể đi?”
Ôi là trời, con nuôi thì được, ở rễ là cái quái quỷ gì?
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, tiểu nhân trong lòng lại tiếp tục quỳ lạy đồng chí Hoắc Lãng, xin lỗi, em không cố ý, vô tình mạo phạm, vì để bày tỏ tội lỗi, em trước tiên quỳ bái một cái.
"Tớ cũng rất tò mò. Nếu sau này các cậu nghe thấy tin tức nhớ về chia sẻ một chút a."
Thấy bầu không khí gần như đã dịu lại, Tư Ninh Ninh cúi đầu ăn xong miếng khoai tây cuối cùng, vội vàng cầm hộp cơm trống vội nhanh chân ra ngoài.
Ba người trong phòng chính vẫn đang tán gẫu đề tài cũ: "Không thể là nhận nuôi đầu? Đâu phải không thể sinh con, thời buổi này nhà mình ăn còn không no bụng, nào có dư lương thực quản con nhà người ta."
Tư Ninh Ninh trong bóng tối, sờ soạng thay bộ váy ngủ bằng vải cotton, rửa mặt qua loa lười biếng nằm xuống.
Ban ngày làm việc mệt mỏi, không chờ ba cô gái trở về cô đã ngủ say, chỉ là ngủ không bao lâu thì bị tỉnh dậy.
Lúc đó trời tối om, ngoại trừ tiếng thở đều đều của các cô gái, trong phòng chỉ có âm thanh "vo ve" của muỗi.
Có Tư Ninh Ninh dặn dò trước đây, Từ Thục Hoa với hai cô gái còn lại ngượng ngùng tắm rửa sạch sẽ, nhưng quần áo bẩn đều ở trong phòng.
Mùi mồ hôi thu hút muỗi, da thịt non mềm của mấy cô gái hấp dẫn muỗi lại đây ăn. "Ong ong" kêu không ngừng.
Phiền muốn chết.
Trong thành phố cũng có muỗi, Từ Thục Hoa và mọi người đã quen từ lâu rồi, thêm nữa hôm nay thực sự mệt mỏi nên nếu bị cắn nhiều thì xua tay đuổi đuổi vẫn ngủ ngon.
Nhưng Tư Ninh Ninh không được, đã sống cuộc sống nhung lụa, đã có thể kiên trì làm việc đã không dễ rồi, bị muỗi chích làm sao ngủ, cô chịu không nổi huhu.
Lăn lộn mấy vòng, cuối cùng vẫn là đứng dậy, lặng lẽ sờ soạng bước vào nhà chính.
Vào không gian, người cũng không mệt nhọc nữa, dứt khoát đem công cụ ra làm việc.
Cho heo ăn, quét tước chuồng heo, lăn lộn một vòng phát hiện chưa cho heo uống nước, vội vàng đêm cái bồn inox đổ đầy nước.
Những chú lợn con vây quanh nhau, “ục ục ục ục” từng ngụm nước, uống gần hết nước còn xém nữa lật úp cả chậu nước.
Tư Ninh Ninh thở dài cảm khái, lúc trước trộn thức ăn cô trộn nhiều nước, may không đám lợn nhỏ này khát nước đến chết thẳng cẳng.
Để ngăn những con lợn con lật úp cái nồi một lần nữa, Tư Ninh Ninh đào một cái hố nông ở rìa hàng rào chuồng lợn, chôn cái nồi vào đó.
Vội vã lau hồi hôi trên trán, Tư Ninh Ninh rửa tay, cho một ít canh sườn từ nồi cơm điện vào bát, vừa ăn vừa đi dạo mớ rau trồng hôm trước.
Hạt giống vừa mới gieo hôm qua đã nhú lên khỏi đất, xòe ra hai chiếc lá xanh non mỏng manh.
Dây leo dưa chuột trước đó đã phát triển đến khoảng 15 cm, ở dưới thân dưa leo đã xoắn lại, cái này báo hiệu đã đến lúc làm giá để dưa leo bò lên trên rồi.
Mặc dù đội sản xuất không thể chặt cây, nhưng không có lệnh cấm đối với tre, Tư Ninh Ninh tính toán rảnh rỗi đi chặt mấy cây tre làm giàn.