Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 91 - Chương 91: Nhân Tình

Chương 91: Nhân Tình Chương 91: Nhân Tình

Editor: Hye Jin

"Buổi chiều tớ làm nhang muỗi, ban đêm muỗi kêu ong ong, tớ ngủ không ngon."

Tưởng Nguyệt lúng túng hỏi: "Có thể dùng được không? "

"Hẳn là dùng được đi!"

"Ninh Ninh, cậu biết nhiều thật đó!"

Tư Ninh Ninh sợ Từ Thục Hoa tiếp theo sẽ khen ngợi đủ loại, ôi trời cô phát hoảng mất, vội vàng mở miệng trước: "Đều xem trong sách thôi, khó nói có thể dùng tốt được không, tớ chỉ ôm tâm lý thử một chút.... Ai nha khuya rồi, mai còn dậy sớm, nhanh ngủ đi!"

Nóng xong trùm chăn nghiêng người, bộ dạng cực kỳ buồn ngủ.

Căn phòng an tĩnh trở lại.

Ba cô gái một đêm ngon giấc không mộng mị, còn Tư Ninh Ninh đợi ba người đã ngủ ngon, nhẹ nhàng lách đi vào nhà chính, lắc mình vào không gian, mang bao tay cùng rìu, chịu thương chịu khó bắt đầu chẻ cây tre, làm giàn cho dưa chuột.

Sau hai ngày làm việc liên tục, giá đỡ dưa chuột đã làm xong, bởi vì dưa leo sinh trưởng nhanh chóng, Tư Ninh Ninh mơ hồ nhớ ra hình như phải ngắt nhánh.

Cô biết một chút cắt lúa, trồng rau vâng vâng, ngắt nhánh chính là điểm mù của cô.

Tư Ninh Ninh chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình, mỗi một cây giống đều giữ lại thân chính, thân phụ cô bỏ đi, đương nhiên thân phụ cùng dây leo cô không hề bỏ lãng phí, toàn bộ dành để heo ăn.

Thức ăn cho heo về cơ bản đã cạn, và cây nho dưa chuột có thể tạm thời để 4 heo con được no.

Buổi trưa hôm sau từ không gian vội vàng rửa mặt chạy ra, Tư Ninh Ninh đi dọc theo rừng tre chỗ thanh niên trí thức đi về, vừa lúc đụng phải Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng đeo một cái sọt bên vai phải, nhìn kỹ bên trong là sọt được cuốn lại.

Là chiếu của cô sao?

Tư Ninh Ninh vội vàng tiến lên: "Sớm như vậy? Em còn tưởng phải đợi hai ngày nữa!"

Vừa nói chuyện, cô vừa định tiến lên tiếp đồ vật, Hoắc Lãng nghiêng người lảng tránh, xác cái sọt hướng chỗ bậc cửa: "Trời nắng nóng, chiếu mau khô."

Hoắc Lãng liếc Tư Ninh Ninh một cái: "Một mình đi ra núi sau nhà làm gì?"

Tư Ninh Ninh có chút chột dạ, mắt nai không dám nhìn thẳng nhìn nghiêng qua một bên, cong ngón trỏ gãi gãi: "Em không có đi lung tung sau núi, ở sau nhà loay hoay chút thôi, muốn xem có nấm báo mưa hay không."

Hai người đã đi tới cửa nhà của thanh niên trí thức.

Hoắc Lãng dừng lại, Tư Ninh Ninh ôm cái chiếu trong cái sọt: "Cảm ơn anh, kẹo lần trước ăn xong chưa? Em lấy cho anh một ít."

"Không cần." Hoắc Lãng lắc đầu nhẹ đặt cái rổ xuống chỗ, "Rắn, sâu, chuột, kiến ở sau rừng đều có hết, đi ra rừng tre thì mang theo một cây xào, đi loanh quanh gõ gõ trước."

"Vâng ..." Tư Ninh Ninh ngập ngừng gật đầu, dù sao là ý tốt của anh ấy, Hoắc Lãng đã xoay người đi ra ngoài hơn mười mét, cô nhìn thấy cái sọt bên cạnh, vội vàng đem chiếu đặt dựa vào cửa, cầm cái sọt đuổi theo vài bước: "Này! Anh quên cầm đồ này."

"Cho em".

Hoắc Lãng biến mất ở bên cạnh phòng, Tư Ninh Ninh dừng bước chân: "Cho em?"

Cúi đầu đánh giá cái sọt trong tay, cái sọt xanh lá còn chưa đổi thành màu vàng nhạt nữa, quả nhiên là mới đan.

Người này cũng thật là, không phải có thuật độc tâm chứ?

Cô rất cần cái sọt mới, cơ mà lần trước cô còn chưa có mở miệng nữa đó.....

Chẳng lẽ lại nợ ân tình của người ta sao?

Tư Ninh Ninh nghĩ quanh quẩn trong đầu, cất chiếu vào trong sọt, ôm vào nhà thì mới hiểu vừa rồi tại sao Hoắc Lãng mang tới tận đây cho cô.

Đúng là một mình chiếc chiếu hay mỗi cái sọt thôi thì không nặng, nhưng gom ở bên nhau thì trọng lượng không nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment