Editor: Hye Jin
Loay hoay hồi lâu, cuối cùng cô mới xách được vào nhà.
Tư Ninh Ninh cởi sợi dây gai buộc chiếu, chiếu tự động trải ra, bên trong chiếu lớn còn có một cái nhỏ.
Từ Thục Hoa ngáp ngắn ngáp dài: “Sao cậu tìm người đan tận hai cái?"
Tư Ninh Ninh đại khái nói ra suy nghĩ của mình: “Tớ thích ngủ dựa vào tường, cái nhỏ dùng để chắn bụi của tường.”
Đã gần đến giờ đi làm, nghe được động tĩnh từ chỗ Tư Ninh Ninh, rồi đến Từ Thục Hoa, Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân cũng lần lượt tỉnh lại.
Tống Tiểu Vân tiến lại sờ chiếu: "Không tệ, còn tốt hơn chiếu giá 2 đồng trong bách hóa lớn, cậu tìm ai đan đó? Tốn bao nhiêu?"
Nếu phù hợp, cô cũng muốn tìm người đan một cái.
Từ Thục Hoa dọn giường, cười không nói, Tưởng Nguyệt cũng không nói, nhưng lỗ tai vểnh lên để nghe.
“Không tốn tiền.” Tư Ninh Ninh nói đúng sự thật, đồng thời vén chăn bông bên trong giường.
“Không tốn tiền?”
“Ừ.” Tư Ninh Ninh lấy dinh do đội trưởng đóng cố định vào giường, cô ra của nhặt một cục đá tiến vào trong: “Thục Hoa, giúp tớ với.”
“Được.”
Tư Ninh Ninh dựng chiếc chiếu nhỏ hơn lên tấm ván giường, nhờ Từ Thục Hoa giữ cố định. Dùng đinh đã tháo ra, cầm gạch đóng cộc cộc vào tường: "Tốn khoảng 20 mấy viên kẹo, hơn nửa chén bột mì tinh."
"... Như vậy á."
Nghe xong Tống Tiểu Vân "ồ" một cái rồi ngồi trở lại trên giường mình, không có nói gì nữa."
Chất lượng của hai chiếc chiếu mà Tư Ninh Ninh mang về thực sự không có gì đáng nói.
Tống Tiểu Vân vốn nghĩ là người trong thôn nghèo, công cũng rẻ hơn chút xíu, mà bây giờ xem ra cũng không tiện nghi đến như vậy.
Kẹo mà Tư Ninh Ninh thường ăn, cô đã từng thấy, thoạt nhìn cũng không rẻ, còn có bột mì ... Hai loại đồ vật thế này cô không lấy ra được.
Tống Tiểu Vân khẽ thở dài và không còn cách nào khác ngoài việc gạt phăng nó đi.
Người khác không ai hỏi lại nữa.
Tư Ninh Ninh không biết suy nghĩ thực sự của Tống Tiểu Vân, sẽ nhưng cô ấy thực sự sợ Tống Tiểu Vân hỏi ráo riết đến cùng.
Thù lao mà cô đưa cho Hoắc Lãng là tự nguyện, sau khi đưa những thứ đó, cô luôn cảm thấy mình chiếm tiện nghi người ta. Có khả năng anh ấy ngày thường chẳng có đan chiếu cho người ta đâu, nể mặt mũi Trần Liên Mễ mới chiếu cố cô một phen.
Tư Ninh Ninh lo lắng tự nhớ lại xem mình có câu nói nào không đúng không. Cô thực sự tìm "thù lao" y như cô tìm Hoắc Lãng, đến lúc đó cô sẽ xấu hổ mất thôi.
May mắn thay, Tống Tiểu Vân không hỏi thêm câu nào, đợi một lúc mới thở phào ra.
Thời gian trôi thật nhanh, đảo mắt nhóm thanh niên trí thức đã xuống nông thôn gần một tháng rồi.
Vào giữa tháng sáu, trước khi mùa màng bận rộn, Triệu Hồng Binh duyệt cho thanh niên trí thức hai ngày nghỉ.
Thanh niên trí thức nắm bắt thời cơ, tranh thủ hai ngày này chạy đi tiếp viện vật tư.
Sau bữa tối, nam nữ thanh niên trí thức thức tụ tập trong phòng chính, nói về kế hoạch vào thị trấn ngày mai, Từ Thục Hoa nhìn quanh không thấy Tư Ninh Ninh đâu, cô bước vào phòng, và quả nhiên Ninh Ninh đang ngồi trên giường.
Thời tiết trở nên cực kỳ nóng nực, trong phòng có bốn chiếc giường, ba chiếc giường vẫn còn trải ga trải giường, chỉ có chiếc giường của Tư Ninh Ninh đã được thay bằng một chiếc chiếu, trên giường không có nhiều đồ đạc. Mặt giường dưới ánh đèn dầu ngả sang sắc vàng, nhìn vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.
Tư Ninh Ninh ngồi xếp bằng trên giường, vùi đầu kéo sọt tre.
“Ninh Ninh.”
“Hả?”
Từ Thục Hoa dùng tay trái đóng cửa lại, đi tới trước giường của Tư Ninh Ninh ngồi xuống: “Tháng này tớ phải ra dầu hai phần, dầu của thanh niên trí thức Mạc còn thừa lại rất nhiều, chúng ta mua dầu có cần phải trì hoãn một thời gian không?"
"Trì hoãn một khoảng thời gian? Không được đâu, lúc trước chúng ta đã thương lượng với nhau cả rồi, bây giờ chậm trễ tương đương với việc quấy rầy kế hoạch ban đầu, về sau sẽ càng phát sinh thêm nhiều sự cố không đáng có."